Chọc Giận Bảo Bối - Chương 429

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh cầm lấy điện thoại cúp máy, mới ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Đúng đó, ai không có chút sở thích chứ."
Thi Vực nghiêng thân tiến lên, ôm eo của cô, "Bà xã, anh cũng có sở thích, em muốn biết là cái gì không?"
"Không muốn."
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, Thi Vực lại không chịu buông tay, bá đạo giam cầm cô trong иgự¢, bắt buộc cô tựa cằm ở trên đầu vai anh.
"Hỏi em lại lần nữa, có muốn biết sở thích của anh là gì không?"
Anh cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi lóe ra tia sáng lúc sáng lúc tối.
Thẩm Chanh: "...."
Tổng giám đốc bá đạo chính là như vậy, không chỉ dùng ngôn ngữ để tuyên bố anh bá đạo, còn có thể dùng động tác đến chứng minh.
"Muốn." Cô vẫn là phối hợp đáp một chữ.
"Ừ, lúc này mới ngoan." Thi Vực dùng cằm vuốt ve trên trán cô, sau đó trầm thấp mở miệng: "Sở thích của anh là ngủ với em, dùng tất cả tư thế đến ngủ với em."
Râu vừa mới mọc chà xát cái trán Thẩm Chanh có chút ngứa, cô đưa tay đẩy mặt của anh ra, không vui nói: "Không thích đàn ông râu dài, không thích đàn ông râu dài ngủ với em."
"Hồ nháo." Thi Vực dùng tay nâng cằm của cô lên, nhẹ cắn ở môi cô một cái, tiến đến bên tai của cô nói: "Tính dục của đàn ông râu dài rất mạnh mẽ, em lại có thể nói cho anh biết em không thích."
Thẩm Chanh: "...."
Râu dài và tính dục có quan hệ hả?
Người đàn ông này đúng thật là ....
Đúng lúc đó, Thi Vực trực tiếp ấn cô ngã xuống giường, xoay người liền đặt ở trên người của cô.
Anh lại dùng râu ria đi chà xát cô, cọ mặt của cô, cái cằm, cổ, xương đòn vai, thẳng xuống dưới ....
"Ngừng!"
Lúc anh muốn ᴆụng vào иgự¢ cô, Thẩm Chanh ngăn cản hành động của anh.
Thi Vực chống hai tay trên giường, chống đỡ thân thể, mắt nhìn xuống cô từ trên cao, "Phụ nữ, em có phải quên cái gì rồi không?"
"Gì?"
"Cái cắn đó, anh còn chưa có cắn." Anh trầm giọng nói.
"...." Sao anh còn nhớ?
Thẩm Chanh còn chưa kịp nói chuyện, Thi Vực liền bắt lấy tay của cô, sau đó chuyển tay của cô đến trên đỉnh đầu.
"A ưm .... !"
Thẩm Chanh vẫn không chạy thoát khỏi vận rủi bị cắn.
Người đàn ông cắn cô một ngụm, không nặng không nhẹ, lại tìm một điểm vô cùng nhạy cảm!
Điểm nhạy cảm kia, chính là điểm Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước 乃ú sữa!
"Thi Vực, đồ lưu manh anh!"
Cô thẹn quá hóa giận, sau khi anh buông tay cô ta, đưa tay liền vung đến trên mặt anh.
Thi Vực quay mặt đi, dễ dàng tránh thoát công kích của cô, sau đó giương môi cười lưu manh, "Con mèo hoang nhỏ của anh lại muốn cào người rồi."
Nói xong, trực tiếp phong bế môi Thẩm Chanh.
Ở dưới tình huống giả bộ từ chối, Thẩm Chanh lại thất thân bởi Thi Vực, hơn nữa còn dùng ba tư thế.
*
Sáng ngày hôm sau, một tin tức nặng ký truyền ra ở tất cả tạp chí lớn.
« Theo tiết lộ, ngôi sao sáng chói làm Cố Liên Thành thành danh cũng chẳng phải xuất ra từ trong tay cô ta, mà là sao chép tác phẩm của người khác. Tin tức vừa tiết lộ, Nam Ngạn Thủ Tịch đã bị ảnh hưởng rất lớn, đối tác hợp tác với công ty lần lượt rút tiền. »
Cố Liên Thành vừa ra khỏi nhà, đã bị phóng viên chen chúc vây quanh.
"Cố tiểu thư, nghe nói ngôi sao sáng chói không phải do cô thiết kế, chuyện này, cô giải thích thế nào?"
"Cố tiểu thư, xin hỏi cô sẽ lấy bản thảo thiết kế ngôi sao sáng chói ra chứng minh trong sạch của mình sao?"
"Cố tiểu thư, xin hỏi có phải cô cảm thấy làm thiết kế này áp lực quá lớn, cho nên mới phải sao chép tác phẩm của người khác không?"
"Cố tiểu thư, xin hỏi ...."
"Cố tiểu thư ...."
Đối mặt với các hạch hỏi đột ngột của các phóng viên, vẻ mặt Cố Liên Thành hốt hoảng.
Cô ta chạy từ thành Giang về thành Đô suốt đêm hôm qua, bởi vì bôn ba đường dài quá mệt mỏi, vừa về tới nhà liền nằm ngủ.
Buổi sáng hôm nay khi tỉnh lại đã rất trễ, cho nên cô ta chưa kịp xem tin tức sáng sớm liền ra ngoài.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những lúc thế này, Cố Liên Thành hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, cô ta cúi đầu, không cho phóng viên chụp được chính diện của cô ta.
May mắn vào lúc này trợ lý lái xe chạy tới, kịp thời cứu cô ta ở trong cơn lửa.
Lúc Cố Liên Thành ngồi vào trong xe, những phóng viên kia còn chưa chịu thôi, vẫn luôn theo sát đằng sau xe, vuốt cửa sổ xe.
Cô ta quay đầu lại liếc mắt nhìn phóng viên đuổi theo không bỏ, sau đó căn dặn trợ lý: "Lái nhanh một chút."
"Vâng, chị Liên Thành."
Tốc độ xe tăng cao, xe như tên rời cung, nhanh chóng lái ra ngoài, ném các phóng viên ở phía sau xa xa.
Cuối cùng Cố Liên Thành thở phào một hơi, nhưng cô ta phát hiện, trong lòng bàn tay lại đều là mồ hôi lạnh.
"Chị Liên Thành, sắc mặt của chị thật không tốt, như thế nào, chị không sao chứ?"
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta từ trong kính chiếu hậu của xe, không khỏi lo lắng.
"Không có gì, có thể là vừa rồi chạy trốn quá nhanh, hô hấp có chút không thông." Cố Liên Thành cưỡng chế kéo ra nụ cười, che dấu khác thường.
"Những phóng viên kia là xảy ra chuyện gì, quá phận thật." Trợ lý trách móc nói.
Cố Liên Thành không trả lời vấn đề của cô ta, mà là hỏi cô ta, "Cô không xem tin tức hôm nay à?"
"Không có." Trợ lý đáp: "Bình thường em không có thói quen xem tin tức."
Nói xong, cô ta ý thức đến gì, liếc nhìn Cố Liên Thành từ trong kính chiếu hậu, "Chị Liên Thành, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Thật ra cũng không có gì." Cố Liên Thành giải thích nói: "Phóng viên vòng vây chị, là bởi vì chuyện trên triển lãm lúc trước, không phải lúc ấy chị ngã ở trên sân khấu ư, truyền thông còn chưa kịp dùng chuyện này đăng báo."
"À, như vậy ư."
Lúc xe lái đến công ty, Cố Liên Thành lấy điện thoại di động ra xem xét tin tức hôm nay.
Khi thấy đề tài « Theo tiết lộ, ngôi sao sáng chói làm Cố Liên Thành thành danh cũng chẳng phải xuất ra từ trong tay cô ta, mà là sao chép tác phẩm của người khác. Tin tức vừa tiết lộ, Nam Ngạn Thủ Tịch đã bị ảnh hưởng rất lớn, đối tác hợp tác với công ty lần lượt rút tiền. » này, sắc mặt của cô ta lập tức biến đổi.
Nắm chặt trong lòng bàn tay, đến móng tay đâm vào trong thịt cũng không có cảm giác được đau đớn.
Không biết qua bao lâu, cô ta mới trở lại bình thường một chút.
Cô ta rất rõ ràng tình huống hiện tại, nếu như đi công ty, nhất định sẽ bị người ta chỉ trỏ
Tuy rằng nhân duyên cô ta tốt, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, người không rõ chân tướng sự thật nhất định sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta.
Dù sao, không có lửa làm sao có khói.
Cho nên hiện tại, cô ta không thể đi công ty.
Nghĩ tới đây, Cố Liên Thành liền mở miệng nói: "Đúng rồi, chị đột nhiên nhớ tới một việc."
"Chị Liên Thành, chuyện gì?" Trợ lý vừa lái xe, vừa hỏi.
Cố Liên Thành cười nói: "Trước đó chị đi bệnh viện xếp hàng lấy số, hẹn trước hôm nay đi làm kiểm tra sức khoẻ. Quên không lưu ghi chép chuyện này trong điện thoại, cho nên quên vụ này, em xem trí nhớ chị này."
"Chuyện kiểm tra sức khoẻ chuyện này cũng không trì hoãn được." Trợ lý nói, "Nếu không bây giờ em đưa chị đi bệnh viện trước, chờ chị kiểm tra sức khoẻ xong rồi lại về công ty."
Cố Liên Thành từ chối nói, "Không cần, chị xuống xe ở đây là được rồi, em trước về công ty làm việc đi. Chị còn có phần bản vẽ chưa vẽ xong, em trở về vẽ tiếp, coi như luyện tập."
Trợ lý vốn định đưa cô ta đi bệnh viện, nhưng nghe cô ta nói như vậy, cũng không tiện nói thêm cái gì, vì vậy liền ngừng xe ở bên đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc