Gần như trong cùng một lúc, Phan Dương và Hà Duệ nhận được một tin nhắn giống nhau như đúc.
Rõ ràng là tin nhắn giống nhau, nhưng sau khi hai người nhìn hết tin nhắn thì phương thức xử lý lại khác biệt rất lớn.
Phan Dương đang đau lòng không thôi vì trò cười gây ra trong hôn lễ, nhìn thấy tin nhắn, trực tiếp chuyển vào thùng rác, cũng không quan tâm đến nữa.
Mà khi Hà Duệ nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt liền biến đổi lớn, nhanh chóng trả lời một tin nhắn.
....
"Thiếu phu nhân, đáp lại rồi!"
Nhận được tin nhắn, nữ hầu căng thẳng không thôi, nhanh chóng đưa một cái điện thoại di động tới.
Đổi ngược lại, Thẩm Chanh liền có vẻ quá mức bình tĩnh rồi.
Cô nhận lấy di động từ trên tay nữ hầu, mắt lạnh nhíu lại, ngón tay xanh nhạt nhanh chóng mở tin nhắn ra.
Nội dung tin ngắn chỉ có một hàng chữ ngắn gọn: Tôi cho cô 50 vạn, cô lập tức rời khỏi thành Đô.
Quả nhiên là người giàu có.
Thẩm Chanh cong khóe môi lên, trực tiếp ném điện thoại di động sang một bên.
Ở trong ánh mắt khó hiểu của đám nữ hầu, cô chắp hai tay sau ót, khoan khoái nằm xuống.
"Thiếu phu nhân?" Nữ hầu dò xét mở miệng.
"Ừ." Thẩm Chanh lười đáp lại một tiếng, nghiêng mặt qua liếc cô một cái, "Ta nghĩ ngủ một lát thôi."
"Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đây phải đi bảo mẹ Hà chuẩn bị cơm trưa cho cô, chờ cô tỉnh ngủ là có thể ăn rồi."
"Ừ."
"Không biết thiếu phu nhân có yêu cầu đặc biệt gì với món ăn không?"
"Không có."
"Vâng thiếu phu nhân, vậy chúng tôi liền lui xuống trước, cần gì hô một tiếng là được."
Đám nữ hầu nhẹ nhàng rón rén lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Nằm ở trên giường, Thẩm Chanh hoàn toàn không có tâm chìm vào giấc ngủ.
Dùng tay chống giường ngồi dậy, vịn mép giường đứng dậy, lưng truyền đến đau nhức kịch liệt làm hai chân cô như nhũn ra, cũng may cô kịp thời dựa vào trên giường mới không có ngã sấp xuống.
Cô thử nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể khom người, vịn tường từ từ đi qua đi lại.
Đi một bước, đau một lần.
Đau đến ngũ quan của cô đều suýt chút nữa vặn vẹo rồi.
Mẹ nó.
Tối hôm qua súc sinh muốn Gi*t cô kia, đặc biệt sao... đáng lẽ ra phải chặt tay chân làm người côn đi!
Tuyệt đối đừng để cho cô nhìn thấy hắn ta, nếu không gặp một lần hành hung một lần.
Không dễ gì đi được ba mét xa, vừa dừng lại ở ban công trong phòng, liền vịn ghế xoay cẩn thận ngồi xuống.
Đưa tay lấy máy tính bảng trên bàn qua, ấn phím mở máy.
Sau khi mở máy tính bảng, cô bật websites lên, nhập năm chữ "hôn lễ nhà họ Phan" vào ô tìm kiếm.
Tốc độ internet nhanh chóng, mấy giây liền kiểm tra đến mấy ngàn tài liệu liên quan về hôn lễ nhà họ Phan.
Ngón tay của cô nhanh chóng kéo xuống, đơn giản nhìn quét một lần, giải thích chung về phát triển của hôn lễ.
Cuộc hôn lễ ngày đó bị người phá hủy, Lâm Tiểu Miêu bị đóng lên danh hiệu vẻ vang người không may, khiến cho cha mẹ chồng mất mặt, đuổi cô ra khỏi nhà.
Lúc Thẩm Chanh đang xem websites, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Khụ!
Có phải là đùa có chút lớn rồi không?
Nói như thế nào, cô đều là người khởi xướng sự kiện lần này.
Tuy rằng Lâm Tiểu Miêu đối với cô mà nói chính là một người vô thưởng vô phạt, nhưng rơi xuống hoàn cảnh này cũng rất đáng thương.
Đột nhiên....
Tay của cô dừng ở trên màn hình.
Trên trang web là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Lâm Tiểu Miêu.
Phóng viên: Lâm tiểu thư, đối với chuyện hôn lễ của cô bị phá hư, cô có ý kiến gì không?
Lâm Tiểu Miêu: Sự tình đã xảy ra, tôi có ý kiến hay không thì được gì.
Phóng viên: Nghe nói đại náo hiện trường hôn lễ chính là bạn học cũ của Lâm tiểu thư?
Lâm Tiểu Miêu: Đúng vậy, cô ta tên Thẩm Chanh.
Phóng viên: Lâm tiểu thư đánh giá cô ấy ra sao?
Lâm Tiểu Miêu: Ha ha .... Những người trong ngoài bất nhất thì cần đánh giá sao.
Thẩm Chanh nheo mắt, ánh mắt lạnh dần.
Nói cô trong ngoài bất nhất?
Một chút cảm giác áy náy trong lòng, trong nháy mắt liền tan thành mây khói!
Ngón tay tiếp tục trượt, ở phía dưới cùng của trang web, là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Hạ An An.
Phóng viên: Nghe nói Hạ tiểu thư cũng là bạn cùng trường với Lâm tiểu thư, đối với chuyện hôn lễ của Lâm tiểu thư bị phá hư, cô có ý kiến gì không?
Hạ An An: Quen bạn không cẩn thận, hy vọng Tiểu Miêu nhớ kỹ lần dạy dỗ này, về sau cách những người kia xa một chút.
Phóng viên: Như vậy trong hôn lễ, Hạ tiểu thư bị người làm mất mặt trước mặt mọi người lại là bởi vì sao?
Hạ An An: Họ Thẩm qua sông đoạn cầu, trèo lên cành cây cao liền trở mặt chứ sao.
Phóng viên: Cho nên Hạ tiểu thư có ý tứ là, Thẩm tiểu thư là mượn quan hệ của cô mới may mắn được Thi đại thiếu gia chú ý tới, do đó cùng nhau đi tới?
Hạ An An: Cái này hơi khó nói, nhưng mọi người đều biết bạn trai tôi là cổ đông của Đế Cảnh.
Phóng viên: Rất cảm ơn Hạ tiểu thư trong lúc bận rộn đã bớt thời giờ tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi, hợp tác vui vẻ.
Nhìn thấy đối thoại của hai người, Thẩm Chanh không nhịn được cười khúc khích.
Chợt nghĩ đến lúc Hạ An An tiếp nhận phỏng vấn mang theo một khuôn mặt sưng to như đầu heo, cô cười đến càng lớn hơn.
Bảo người khác nhớ kỹ dạy dỗ, nhưng sao chính mình lại không nhớ được chứ!
Nói lời bịa đặt lộ liễu, còn không phải là đang tìm tai vạ sao?
Đều nói vật họp theo loài, cô coi như là nhìn thấy được rồi.
Lâm Tiểu Miêu và Hạ An An, hoàn toàn chính là cùng một loại mặt hàng.
Mượn quan hệ của cô ta? Đặc biệt sao, thật không biết xấu hổ!
Muốn nói người trung gian, đó cũng là người cha ma bài bạc của cô có được không? Có một xu quan hệ nào với Hạ An An cô ta chứ?!
"Cốc, cốc, cốc...."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, tiếng nói nữ hầu liền truyền vào từ bên ngoài, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa?"
Thẩm Chanh khẽ ừ, thuận tay ném máy tính bảng lên trên bàn.
Một âm thanh ầm vang lên, dọa thân thể nữ hầu ngoài cửa run lên, lập tức đẩy cửa vào.
Khi thấy Thẩm Chanh ngồi ở ghế dựa trên ban công, còn bắt chéo hai chân, nữ hầu lập tức cực kỳ hoảng sợ.
Ngay sau đó, gần như là phản xạ có điều kiện vọt tới trước mặt Thẩm Chanh, "Thiếu phu nhân! Sao cô lại xuống giường rồi? Bác sĩ đã dặn cô nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không dù thân thể khôi phục lại cũng sẽ lưu lại bệnh căn."
Lúc này mới tới trưa, Thẩm Chanh lại đã nghe nói như thế không dưới mười lần, cô lạnh nhạt liếc nhìn nữ hầu, vịn ghế chậm rãi đứng dậy.
Nào biết, nữ hầu thấy thế đột nhiên lên tiếng: "Thiếu phu nhân cô đừng cử động, tôi tới đỡ cô!"
Thẩm Chanh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi cũng không phải tàn phế, không thể tự đi đường được sao?"
Nữ hầu thấp thỏm lo âu, trong lòng tự nhủ: Nếu cô xảy ra một chút sai lầm, tàn phế là chúng tôi! Không thể đi đường cũng chính là chúng tôi!
Tuy Thẩm Chanh không vui, nhưng không lay chuyển được nữ hầu, đành phải mặc cho cô ta đỡ mình về đến trên giường nằm xuống.
Lúc ăn cơm trưa, mẹ Hà bưng canh gà nhân sâm đi vào, Thẩm Chanh chỉ là uống qua loa vài ngụm, liền ngủ thi*p đi.
Có thể là bởi vì tối hôm qua phát sốt, một giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, vừa ngủ liền ngủ cả đêm.
Hoàn toàn không biết, ngay trong đêm đó, từ trên xuống dưới hơn mai mươi người hầu của biệt thự bởi vì ban ngày cô xuống giường mà bị trừng phạt.
Không một ai ngoại lệ, tất cả đều đi ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm.
Hỏi Điềm Tâm là ai?
Đáp án dĩ nhiên là, chó cưng của Thi Vực.
Sáng sớm hôm sau.
Thi Vực nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng ngủ, Thẩm Chanh đang ngủ say trên giường.
Anh nện bước chân dài vòng qua mép giường, ưu nhã nghiêng dựa vào trên tường, nâng khóe môi lên, bộ dáng hờ hững quan sát này thoạt nhìn có vẻ hơi lười biếng.
Ánh mắt dần dần dời xuống, ngừng ở vị trí trước иgự¢ cô....
Áo sơ mi trên người cô lỏng một viên nút, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn và no đủ hấp dẫn, có chút gợi cảm.