Một phen nói chuyện xuống, hai mẹ con tan rã trong không vui.
Lương Ngâm Thu khóa mình ở trong phòng, nửa tiếng không ra, Mộ Dư biết mình nói nặng lời, liền định đi nói lời xin lỗi, kết quả vừa đi đến ngoài cửa, Lương Ngâm Thu liền mở cửa phòng đi ra, sắc mặt vẫn có chút khó coi.
"Mẹ ...."
Mộ Dư vừa mở miệng, Lương Ngâm Thu liền chặt đứt lời của cô: "Đi mua quà với mẹ."
Mộ Dư bỗng chốc không có phản ứng kịp, sững sờ một hồi mới nghĩ đến hỏi bà, "Mua quà tặng làm cái gì?"
Lương Ngâm Thu hơi không vui: "Vừa rồi con đại nghĩa cao cao cằn nhằn mẹ một trận, không phải là muốn mẹ đi nhận lỗi à. Dù sao mẹ đã một bó to tuổi, cũng không sợ bẽ mặt. Đi thôi."
Giờ Mộ Dư mới hiểu được ý của bà, liền vội vươn tay kéo bà lại, "Mẹ, con nói những lời kia cũng không có ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là ôm một chút bất bình cho Thẩm Chanh mà thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, thật sự."
"Nếu con không đi thì thôi, mẹ tự đi." Lương Ngâm Thu cũng không nhiều lời với cô, trực tiếp đẩy tay của cô ra, xoay người đi xuống lầu dưới.
Mộ Dư sững sờ tại chỗ, mẹ của cô đây là, dây thần kinh nào nối sai rồi...
*
Thẩm Chanh tan ca về nhà, vừa bước vào phòng khách, người giúp việc liền bưng một cái hộp đi tới, cung kính nói: "Thiếu phu nhân, đây là một vị phu nhân họ Lương đưa tới, nói là quà tặng cho cô."
Họ Lương?
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không có đưa tay đón cái hộp, chỉ phân phó người giúp việc: "Mở ra nhìn xem."
"Vâng."
Người giúp việc mở cái hộp ra theo căn dặn của cô, vốn cho rằng bên trong là quà tặng quý trọng gì, không ngờ, là một kiện nội y màu đen.
Cỡ nội y, ít nhất là D.
Nhìn thấy nội y trong hộp, vẻ mặt người giúp việc ngượng ngùng ....
"Thiếu phu nhân, này ...."
"Cầm lên lầu."
Nếu lễ vật này là những thứ khác, Thẩm Chanh có thể thật đúng là sẽ không cảm thấy hứng thú, thế nhưng đây là nội y, dẫn tới hứng thú của cô.
"Dạ, thiếu phu nhân!"
Người giúp việc đậy cái hộp lại lần nữa, sau đó bỏ cái hộp ở trong phòng ngủ trên lầu.
Sau khi Thẩm Chanh lên lầu, không về thẳng phòng ngủ, mà là đi phòng trẻ cách vách.
Sắc trời bên ngoài có chút tối, trong phòng sáng lên ngọn đèn nhu hòa, ngọn đèn điều tiết vừa đủ, tuyệt không chói mắt.
Cục cưng ở trên nệm tập bò trên sàn nhà, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đang nằm sấp phía trên, hai người giúp việc chia ra ngồi xổm bò sát kế hai bên, dùng một tay vịn eo hai tên nhóc kia, một tay cầm cây mài răng đung đưa trước mặt bọn nhỏ.
Thật ra kể từ sau khi sinh đứa nhỏ, Thẩm Chanh cũng xem không ít kiến thức nuôi dưỡng, cục cưng mấy tháng có thể ngẩng đầu, mấy tháng có thể nằm, mấy tháng có thể học ngồi, những thứ này cô đều còn nhớ rất rõ ràng.
Hai túi sữa nhỏ sắp sửa bốn tháng rồi, cục cưng khoảng tuổi này phải được thường luyện tập ngẩng đầu, mà tư thế có thể làm cho bọn chúng ngẩng đầu tốt nhất chính là để cho bọn chúng nằm sắp, sau đó dùng thứ bọn chúng thích để hướng dẫn bọn chúng ngẩng đầu.
"Ê a...."
Tiểu Thiên Tước ngửa đầu, quơ động bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, muốn đi bắt cây mài răng trong tay người giúp việc. Nhưng bây giờ bé còn chưa có năng lực phân biệt rõ phương hướng, bắt liên tiếp mấy lần, đều bắt hụt.
"Oa!"
Lấy không được vật mình muốn, bé oa một tiếng liền khóc lên, tiếng khóc đặc biệt vang dội.
"Oa ...."
"Oa! Oa ...."
Hai tay vừa quơ động, vừa khóc rống.
Tiểu Ngạo Tước vốn cũng muốn đi bắt cây mài răng trong tay người giúp việc, nhưng sau khi bé nghe được tiếng khóc của Tiểu Thiên Tước, đột nhiên thu tay mập vươn ra về.
Bé quay đầu nhìn Tiểu Thiên Tước đang khóc thét, chớp đôi mắt đen tròn xoe sáng ngời, y y nha nha một trận, sau đó liền vui vẻ lên, "A a...."
"A a...."
"A a...."
Bé cười ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, lộ răng sữa vừa nhú ra, đặc biệt đáng yêu.
Hai túi sữa nhỏ, một khóc đến đau xé cõi lòng, một cười đến không tim không phổi, tạo thành đối lập rõ ràng.
"Thiếu phu nhân."
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, người giúp việc lễ phép chào hỏi cô một tiếng.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, ý bảo các cô đi ra ngoài. Người giúp việc hiểu ý, sau khi giao lục lạc cầm trong tay cho cô, liền lui ra ngoài.
"Oa ...."
Tiểu Thiên Tước vốn đang khóc đến rất đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở trước mặt bé, lập tức ngừng tiếng khóc.
"Y .... me...."
Trước đó Thẩm Chanh nghe người giúp việc nói, hai tên nhóc kia sẽ phát âm, tuy rằng phát âm không rõ, nhưng có đôi khi sẽ nói một hai tiếng mẹ.
"Me me ...."
Miệng nhỏ của Tiểu Thiên Tước lúc đóng lúc mở, phát ra âm thanh yếu ớt, tuy rằng đọc nhấn rõ từng chữ không quá rõ ràng, nhưng nghe vào lại như là đang kêu mẹ.
"Ngoan." Thẩm Chanh đưa tay nhẹ Ϧóþ một cái ở trước mặt bé, hướng dẫn bé nói: "Mẹ."
Tiểu Thiên Tước nhìn cô, phát ra một tiếng: "Ê a...."
Cục cưng chưa tới bốn tháng, còn chưa hiểu được suy nghĩ người lớn, càng không thể có suy nghĩ của mình.
Cho nên nhiều khi, cử động bọn nhỏ làm ra, hoặc là phát ra âm thanh, đều là ngẫu nhiên.
"Mẹ, mẹ."
Thẩm Chanh ngồi chồm hổm ở trước mặt bé, lặp lại hai chữ này một lần nữa.
"Y ...." Tiểu Thiên Tước chớp đôi mắt to, y y nha nha một hồi lâu, mới cố hết sức phát ra âm thanh, "Me...."
"Giỏi quá."
Thẩm Chanh không khỏi cười, cúi người hôn một cái ở trên trán bé, trong mắt tràn đầy yêu thương cưng chìu.
Có thể là cảm thấy mình bị lạnh nhạt, Tiểu Ngạo Tước mới vừa rồi còn đang cười cảm thấy ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên vểnh lên, sau đó "Oa" một tiếng khóc lên.
"Bảo bối, con tự chơi một lát đi."
Thẩm Chanh bế Tiểu Thiên Tước lên, để bé nằm ngang trên nệm tập bò, sau đó thả cây mài răng đến trong tay bé, lúc này mới xoay người đi dỗ dành Tiểu Ngạo Tước bên cạnh.
"Y,...."
Tiểu Thiên Tước cầm cây mài răng, một lát bỏ vào trong miệng cắn một chút, một lát lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, chơi rất vui vẻ.
"Đến, mẹ ôm."
Thẩm Chanh ngồi bệt dưới đất, bế Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc nỉ non lên.
Tuy rằng được ôm lên nhưng Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc, có thể là cảm thấy mới vừa rồi mình bị lạnh nhạt quá lâu, cảm thấy uất ức, khóc đến đặc biệt thương tâm, "Oa, oa ...."
"Ngoan, không khóc nha."
Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước dỗ dành một hồi, nhưng bé giống như là đấu với cô, khóc không ngừng.
"Con còn khóc, mẹ sẽ để con tự chơi."
Thẩm Chanh nói xong, làm bộ muốn thả bé xuống, kết quả cô vừa mới cúi người xuống dưới, Tiểu Ngạo Tước liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không khóc nữa.
Thẩm Chanh không nhịn được nở nụ cười.
Tên nhóc này, từ nhỏ đã di truyền phúc hắc của cha nó.
Cô ngồi thẳng lên, bế Tiểu Ngạo Tước lên lần nữa.
"Oa!"
Túi sữa nhỏ lại khóc rồi.
Nghe được bé khóc, Thẩm Chanh không có dỗ dành bé, mà là trực tiếp lặp lại động tác thả bé xuống lần nữa.
"Y a...."
Một giây trước Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc lớn, đột nhiên liền ngừng khóc, bé nhét bàn tay nhỏ bé thịt đô đô vào trong miệng, sau đó ʍúŧ chụt chụt, vẻ mặt ngốc ngô.
Tên nhóc giày vò người này.