Chọc Giận Bảo Bối - Chương 418

Tác giả: Hề Yên

Trước khi trải qua triển lãm trang sức, « Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » dẫn tới tiếng vang rất lớn trên thị trường, khách hàng vì ςướק được chiếc 1 đồng đặc biệt trong 1314 chiếc nhẫn, ngay từ trước ba ngày « tình yêu chung thủy» đưa ra thị trường liền chuẩn bị kỹ càng.
Một khi « Tình yêu chung thủy » đưa ra thị trường, trong 24 tiếng đồng hồ bị giành mua đến trống rỗng, ở trong một ngày ngắn ngủn, lợi nhuận Nam Ngạn Thủ Tịch đã hơn một triệu, sáng lập lượng tiêu thụ cao mới trong ngành trang sức.
Còn lần này, có chỗ không giống với ba năm trước. Tuy rằng tình yêu chung thủy nhận được hâm mộ của mọi người, nhưng chủ đề nóng mọi người say sưa nghị luận cũng không phải tình yêu chung thủy do ai thiết kế, hay là xuất ra từ tay vị đại sư nào.
Bọn họ chỉ chú ý, tình yêu chung thủy là bán từ công ty nào, bà chủ của công ty này là ai.
Vì vậy, Thẩm Chanh trở thành đối tượng trà dư tửu hậu của mọi người.
Nhà họ Mộ, đại sảnh.
Lúc Lương Ngâm Thu đang lật xem báo chí, liền liếc nhìn trang đầu phía trên, mấy chữ to nổi bật lập tức chiếu vào mi mắt của cô: Thành tựu nữ cường nhân giới thương nghiệp buôn bán truyền kỳ, tổng giám đốc mới nhậm chức dựa vào sức một mình khiến Nam Ngạn Thủ Tịch đổi mới lần nữa!
Ở phía dưới dòng chữ này, còn có kèm theo một tấm hình, trên tấm hình, người phụ nữ cười má lúm đồng tiền như hoa, gương mặt tinh tế bởi vì nụ cười mà càng diễm lệ, cô tràn đầy tự tin, trên người dường như mang theo một tầng hào quang chói mắt.
Ánh mắt Lương Ngâm Thu tiếp tục dời xuống, khi thấy thời gian viết dưới tấm ảnh của Thẩm Chanh, cô chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bà từng nghe nói về Nam Ngạn Thủ Tịch, công ty thiết kế đá quý số một số hai ở thành Đô, nhân viên trong đó cao tới trăm người, lợi nhuận hàng năm ít nhất hơn trăm triệu, hơn nữa còn có nhà thiết kế nổi tiếng tọa trấn.
Thẩm Chanh, sao có thể là tổng giám đốc của Nam Ngạn Thủ Tịch?
Cô ta là một đồ nhà quê không có văn hóa không có tri thức, làm sao có thể ngồi vào vị trí cao như vậy ....
"Mẹ."
Mộ Dư đi xuống từ trên lầu, thấy Lương Ngâm Thu đang nhìn chằm chằm tờ báo thất thần, liền đi tới bên cạnh bà ngồi xuống, hỏi bà, "Mẹ nhìn cái gì vậy?"
Nghe được giọng nói Mộ Dư, Lương Ngâm Thu thu suy nghĩ về, bà đưa tờ báo cho Mộ Dư, nói: "Con nhìn xem, có biết người phụ nữ trên báo kia không?"
Mộ Dư nhận tờ báo liếc mắt nhìn, sau khi nhìn rõ người trong hình, cô cười: "Cũng không tính là quen biết, nhưng nghe Đường Diễm - tên du côn đó nhắc qua rất nhiều lần, hơn nữa không chỉ một lần nhìn thấy hình của cô ấy trong di động anh của con."
Cô trả lại tờ báo cho Lương Ngâm Thu, thuận miệng nói một câu, "Mẹ, người ta bây giờ không có dính líu với nhà chúng ta, hơn nữa đã sớm chặt đứt liên lạc với anh con, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa."
"Mẹ con là người cố tình gây sự như vậy sao?" Lương Ngâm Thu ném tờ báo đến trên bàn trà, có chút không vui: "Mẹ chỉ là hiếu kỳ cô ta leo lên như thế nào, một phụ nữ không có bằng cấp, lại có thể quản được một công ty, hơn nữa còn là một công ty đã đưa ra thị trường!"
"Một người có thành công hay không không phải xem bằng cấp, mà là xem cô ấy có năng lực hay không." Mộ Dư nói: "Cô ấy có thể gả cho Thi Vực, chính là năng lực lớn nhất của cô ấy. Bởi vì không phải ai cũng có thể chinh phục một người đàn ông đứng ở kim tự tháp."
"Gì?" Lương Ngâm Thu hoảng hồn, "Cô ta gả cho Thi Vực? Người bạn của anh con ư?"
"Đúng đó." Mộ Dư gật đầu, cười nói: "Hơn nữa ngay cả con cũng có rồi, còn là một đôi bé trai song sinh. Một đứa tên là Thi Ngạo Tước, một đứa tên là Thi Thiên Tước. Trước đó lúc tiệc trăm ngày của hai bảo bối, anh của con đi công tác ở nước ngoài, lúc ấy còn bảo con thay mặt anh ấy đưa quà tặng qua. Chỉ là khi đó con cũng có chuyện, cho nên sau khi đưa lễ vật qua cũng không ở lại nhiều liền rời đi."
"Sao mẹ không biết chuyện này?"
Đừng nói là sinh con, đến cả chuyện hai người kết hôn, bà cũng không nghe người ta nhắc qua.
Mộ Dư cầm lấy một quả táo, vừa gọt vỏ vừa nói: "Hôn lễ của bọn họ là tổ chức ở thành Giang, mẹ đương nhiên không biết rồi. Hơn nữa những bạn bè kia của mẹ, bình thường nói chuyện với mẹ đều là những chuyện gì, người nào có ௱ôЛƓ tốt sinh em bé, người nào có xương chậu nhỏ không mang thai được, có bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh đâu."
Lương Ngâm Thu bị lời của cô chận đến á khẩu không trả lời được, bà ta im lặng một hồi lâu, mới sực nhớ ra gì đó, "Anh của con có chuyện phiền lòng gì chỉ nói với con, về chuyện Thẩm Chanh, thằng bé có thật để xuống rồi không?"
Động tác trên tay Mộ Dư dừng một chút, sau đó nói: "Anh của con không ngốc, sẽ không giữ vững một phần tình cảm không có kết quả, dù anh ấy không nỡ để xuống, cũng nhất định sẽ bắt buộc mình để xuống."
Không đợi Lương Ngâm Thu nói chuyện, cô lại lên tiếng, "Có đôi khi sự thật chính là máu chó như vậy. Mẹ, mẹ nhất định thật không ngờ người bị mình ghét bỏ hôm nay trôi qua tốt như vậy đi."
Mộ Dư nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lên: "Ban đầu mẹ cảm thấy gia cảnh cô ấy không tốt, hơn nữa còn là một tên lường gạt, cho nên vẫn luôn không chịu tiếp nhận cô ấy. Từ đó mẹ phá đám tình cảm của cô ấy và anh trai con, làm cho bọn họ mỗi người đi một ngả. Thật ra khi đó mẹ đã làm rất quá đáng."
"Sau đó có một lần mẹ theo giúp anh con đi xem mắt, kết quả phát hiện đối tượng hẹn hò là Thẩm Chanh, vì vậy lại mở miệng tổn thương cô ấy, làm cô ấy vô cùng xấu hổ. Lúc ấy Thẩm Chanh nhấc bàn đập ly ở trước mặt mẹ, còn ném một tầm thẻ vàng tới trước mặt mẹ. Mẹ cũng vì vậy bệnh nặng một trận, sau đó cũng không nhắc tới cô ấy nữa."
"Mẹ, mẹ biết không, khi con nghe anh con nhắc tới những chuyện này, con đều không đáng thay Thẩm Chanh. Dù cô ấy có tệ thế nào, cô ấy cũng từng là cô gái mà anh trai con thích qua. Anh của con là người trưởng thành, anh ấy có năng lực phán đoán của mình, nếu như một phụ nữ không đáng để anh ấy yêu, vậy thì tại sao anh ấy sẽ dây dưa cô ấy không buông? Mà mẹ lần lượt theo cản trở, khiến một đoạn tình cảm vốn có thể tiếp tục không bệnh mà mất."
"Nếu như con là Thẩm Chanh, con sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bể cái ly, mà là sẽ trực tiếp ra tay đánh mẹ. Trưởng bối thì thế nào? Đúng chính là đúng, sai chính là sai. Mẹ có thể chỉ đường cho cuộc sống người khác, nhưng không thể thao túng cuộc sống của người khác."
Nghe đến đó, sắc mặt Lương Ngâm Thu trầm xuống, "Tiểu Dư, những lời này là con nên nói ư? Dù mẹ làm không đúng, cũng là vì tốt cho anh của con. Anh của con ưu tú như vậy, không phải bất kỳ một phụ nữ nào đều có thể xứng đôi."
"Dạ, anh của con rất ưu tú không sai. Nhưng Thi Vực thì sao, một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, có được tài sản nghìn tỷ, có tính là thành công, có tính là ưu tú không?"
Mộ Dư nói những thứ này, không chỉ là vì bất bình thay Thẩm Chanh, còn muốn để Lương Ngâm Thu nhận ra mình sai lầm, ý thức được năm đó, quả thật là bà quá võ đoán, trong lúc chưa chính thức hiểu rõ về một người, liền hoàn toàn bác bỏ cô ấy.
Nếu như năm đó không phải bà nhúng tay vào, có lẽ hôm nay cũng không phải là cục diện này, có lẽ người ngoài không biết hai nhà Mộ Thi lui tới càng ngày càng ít, nhưng cô lại rất rõ ràng.
Đoạn cảm tình quá khứ, mặc dù anh trai đã buông xuống, nhưng nếu quả thật để anh ấy đối mặt nói, anh ấy vẫn không thản nhiên chống đỡ được.
Dù sao cũng đã yêu thật sự.
Cho nên hơn một năm nay, lúc nào anh của cô cũng dùng tất cả loại lý do kéo xa liên quan với Thi Vực, cộng thêm bận rộn trên phương diện làm ăn, bọn họ rất ít lại cùng nhau uống rượu và tâm sự như trước kia, dần dà, cũng lạnh nhạt đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc