"Tần nhị thiếu, anh đùa giỡn bà xã thực sự một bộ."
Tôn Nham rình coi ở phía sau một hồi lâu, khi nhìn thấy Tần Cận phát ra một tin nhắn cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được phát ra cảm thán.
Tần Cận nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía Tôn Nham, giận quá hóa cười, cười đến nghiền ngẫm cực điểm: "Muốn học không?"
"Muốn." Tôn Nham trả lời cũng rất dứt khoát.
"Ừ ...." Tần Cận nhìn anh ta đầy thâm ý, giơ khóe môi lên, "Chuyện như vậy không phải muốn học là có thể học được, cần tự mình thực hành."
Trong lúc hai người đối thoại, Tô San luôn nhìn nơi khác, mắt điếc tai ngơ với đối thoại của bọn họ.
Bởi vì cô cảm thấy, loại đàn ông chất phác như Tôn Nham, liền cần được loại hoa hoa công tử này giảng giải, nếu không anh ngay cả tình thú là gì cũng không biết.
Lúc mười giờ rưỡi, ngọn đèn trong hội trường đột nhiên tối xuống.
Hội trường vốn huyên náo, thoáng yên tĩnh lại.
Bóng đêm vô biên giằng co khoảng mười giây đồng hồ, một ánh đèn màu trắng liền sáng lên, chiếu ở trên sân khấu.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen đi ra từ phía sau sân khấu, giẫm đôi giày cao gót mười centimet, nện bước ưu nhã, chậm rãi đi lên sân khấu.
Ánh đèn chiếu lên trên người của cô, để sự hoàn mỹ của cô hiện lên ở trước mặt mọi người, váy đen bao bọc ở trên người cô, nổi bật ra dáng người uyển chuyển của cô.
Nụ cười yếu ớt trên mặt cô, không luống cuống chút nào, trên người dường như mang theo một cổ khí tràng cường đại, khiến mọi người đang có mặt không khỏi đều dừng hô hấp lại.
"Chào mọi người, tôi là Thẩm Chanh - tổng giám đốc Nam Ngạn Thủ Tịch, hôm nay rất vui vẻ đứng ở đây, dùng cách này gặp mặt với mọi người."
Mở màn khách sáo, dẫn tới một trận tiếng vỗ tay như sấm.
Chuyện chủ mới Nam Ngạn Thủ Tịch là một phụ nữ đã sớm truyền ra ở thành Đô, chỉ là từ khi Thẩm Chanh tiếp quản Nam Ngạn đến nay, đều chưa từng tổ chức chiêu đãi phóng viên, thậm chí thân phận người phụ trách Nam Ngạn cũng chưa từng lộ diện ở trong trường hợp công khai, cho nên ngoại trừ nhân viên trong Nam Ngạn, những người khác hoàn toàn chưa từng thấy qua dung nhan của cô, cũng không biết cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Thi.
Hơn nữa trước đó, Thẩm Chanh không có công khai thân phận chân thật của mình, đến cả thư ký theo đuôi cô mỗi ngày cũng không biết cô đã gả cho người ta và sinh con rồi.
Cho nên khi Thẩm Chanh để người ta tiết lộ tin tức mình đã kết hôn ra ngoài, thư ký là cực kỳ khi*p sợ, khi đó cô ấy mới biết được, lần gặp phải hai người đang thân mật ở trong phòng làm việc kia, thì ra không phải quan hệ bạn trai bạn gái, mà là vợ chồng.
Mọi người đang ngồi, có kinh ngạc Thẩm Chanh trẻ tuổi, cũng có kinh ngạc cô xinh đẹp, càng tỏ vẻ không tin với chuyện cô là vợ Thi Vực.
Tóm lại, cô vừa lên sân khấu liền dẫn tới một trận oanh động không nhỏ, ngoại trừ tiếng vỗ tay, chính là âm thanh xì xào bàn tán.
"Khụ!"
Trên sân khấu, Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người im lặng.
Một tiếng ho này của cô, rất có hiệu quả, mới vừa rồi hội trường còn ầm ĩ không thôi, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Thi Vực lười biếng dựa vào ở trên ghế dựa, hé nửa mí mắt quan sát người phụ nữ trên sân khấu, khi tầm mắt của anh tiếp xúc với tầm mắt của Thẩm Chanh ở giữa không trung, trong mắt anh lộ ra chút thưởng thức.
Môi mỏng khêu gợi giương lên, vẽ ra một độ cong mang ý cười.
Thẩm Chanh và anh nhìn nhau ba giây, sau đó hờ hững dời tầm mắt, quét về phía mọi người dưới sân khấu, tiếp tục lên tiếng.
Sau khi bày tỏ cảm ơn với mọi người đang có mặt, cô bắt đầu trình bày sản phẩm chính « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy » của lần triển lãm này, từ nguyên lý thiết kế đến khái niệm thiết kế, từ đó dẫn đến nhà thiết kế Cố Liên Thành.
Chỉ là, mọi người chỉ chú ý chút ở « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy» và trên người Thẩm Chanh, cũng không có sinh ra bất cứ hứng thú gì với Cố Liên Thành.
Trước khi không biết Thẩm Chanh là vợ của Thi Vực, tất cả truyền thông đều muốn nắm bắt tin tức từ trên người Cố Liên Thành, nhưng sau khi thân phận thật sự của Thẩm Chanh phơi bày, tầm ảnh hưởng của Cố Liên Thành đã kém xa xa.
Lúc trước có mấy phóng viên ᴆụng mặt Cố Liên Thành ở phía sau sân khấu, tuy rằng cũng tiến lên chào hỏi với cô ta, nhưng không có đề cập qua yêu cầu muốn phỏng vấn, hoặc là chụp ảnh linh tinh.
Cố Liên Thành nhận lấy lạnh nhạt, cũng ý thức được nguyên nhân bị lạnh nhạt, cô ta đứng ở phía sau sân khấu, nhìn Thẩm Chanh lóa mắt trên sân khấu, khóe môi vạch ra một nụ cười khổ.
Cuộc sống chính là thay đổi nhanh như vậy, vào lúc bạn cho là mình sắp đứng ở điểm cao nhất, thực tế sẽ vô tình cho bạn một kích trí mạng nhất.
Cố Liên Thành bảo trợ lý lấy điện thoại ra, mở Microblogging lên.
Vài ngày trước, tìm kiếm đứng đầu Microblogging có ba chủ đề, một là #nhà thiết kết Nam Ngạn#, một là #Cố Liên Thành#, một là #ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy#.
Chỉ cần nhấn ba chủ đề này ra, sẽ xuất hiện nhân vật Cố Liên Thành liên quan.
Nhưng giờ nhìn lại, chủ đề đứng đầu Microblogging trước đó đều bị ép xuống toàn bộ, mà bây giờ chủ đề đứng đầu, tất cả đều là về Thẩm Chanh và Thi Vực.
"Chị Liên Thành, chị ổn chứ?"
Thấy sắc mặt Cố Liên Thành không tốt lắm, trợ lý vội vàng tiến lên dò hỏi.
"Không có gì." Cố Liên Thành lắc lắc đầu, cất điện thoại di động, gượng cười cho qua chuyện nói: "Có thể là bởi vì lúc tối hôm qua ngủ không ngon, khiến trạng thái hôm nay có chút kém."
"Thật đau lòng cho chị." Trợ lý rót ly nước đưa cho cô ta, "Sau khi triển lãm kết thúc chị trở về nhà ngủ một giấc thật tốt đi, những ngày này bận lên bận xuống, chị cũng mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, đừng để thân thể suy sụp."
"Ừ, chị biết." Cố Liên Thành gật gật đầu, bưng ly nước lên uống một hớp, rơi vào trong trầm tư.
Trợ lý cũng không nói gì thêm nữa, cô ấy đi đến bên cạnh, hỏi những đồng nghiệp khác: "Hôm nay chị Liên Thành xảy ra chuyện gì vậy? Cảm giác trạng thái chị ấy có chút không tốt."
"Đoán chừng là áp lực quá lớn thôi." Đồng nghiệp nói: "Tối hôm qua chị ấy ở công ty suốt đêm, cũng không chợp mắt chút nào, có lẽ là lo lắng buổi họp báo hôm nay xảy ra sơ suất gì đi. Dù sao lòng dạ đặt ở trên tình yêu chung thủy cũng không thua gì trên ngôi sao sáng chói ban đầu."
"Đúng vậy." Trợ lý gật gật đầu, "Suốt ba năm qua, chị Liên Thành không có đưa ra tác phẩm tốt nào, ngoại trừ ngôi sao sáng chói ba năm trước, tác phẩm chị ấy thiết kế không có mấy cái có thể lên được mặt bàn, cho nên chị ấy mới có thể khẩn trương như vậy đi."
"Đúng đó ...." Đồng nghiệp thở dài, "Nói thật, tôi thật bội phục chị Liên Thành, lại có thể nghĩ đến dùng danh nghĩa ngôi sao sáng chói thiết kế ra một cái nhẫn mới. Hơn nữa thiết kế đến tương đối thành công, vẫn chưa niêm yết liền dẫn tới chú ý ở khắp mọi nơi, cô có thấy những ông chủ lớn kai không, đều là tới vì chị Liên Thành và tình yêu chung thủy."
"Hy vọng triển lãm có thể kết thúc mỹ mãn, vậy cũng không uổng công chị Liên Thành phí nhiều lòng dạ như vậy, vì công ty, chị ấy đã chịu tội không ít...."
Tiếng nghị luận của hai người, bị Cố Liên Thành nghe vào trong tai, cô ta siết chặc cái ly trong tay, cô ta đang cười, nhưng ý cười cũng không đạt đến đáy mắt, không có một chút xíu nhiệt độ.
Chờ ở phía sau sân khấu mười lăm phút, cô ta cảm thấy dài dằng dặc, dài đến vô biên vô hạn.
Cuối cùng đã tới lúc cô ta lên sân khấu, mấy đồng nghiệp chen chúc tới từ bên cạnh, dùng tốc độ cực nhanh chỉnh sửa xong áo cưới cho cô ta, khom người nâng làn váy áo cưới lên....