Chọc Giận Bảo Bối - Chương 41

Tác giả: Hề Yên

Thấy vẻ mặt hai người im lặng, giống như hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ anh, Đường Diễm cười mỉa.
"Kết hợp tố cáo một chút, ánh mắt của tiểu gia tôi cao!"
Thi Vực vừa mới đi đến cửa phòng bệnh, chợt nghe được người nào đó đang khoe khoang, liền lạnh giọng nói một câu: "Huyết áp cao hơn."
Mộ Bạch và Mộ Dư gần như cùng lúc quăng cho anh ánh mắt chào hỏi, nhát đao này, thật sự rất thần kì.
Thi Vực nện bước chân thon dài đi vào phòng bệnh, trên khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc thoáng hiện lên hơi thở nguy hiểm, còn giống như có khắc người lạ chớ tới gần vài cái chữ to, không hề có chút bộ dáng giống như là đến thăm bệnh nhân.
Thấy anh trực tiếp ngồi xuống ở trên ghế sofa, Đường Diễm tức giận khẽ nói, "Nếu huyết áp tiểu gia cao, sẽ ở chỗ bệnh viện nhà cậu không đi!"
Bệnh viện thành Đô, là nơi có rất nhiều người muốn đến nhưng lại không có tiền, có bác sĩ cấp quyền uy thế giới trấn giữ, mặt co quắp não co quắp người co quắp đều có thể chữa tốt lại, vậy cần sợ gì cao huyết áp?
Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh, mấp máy môi , "Tùy cậu."
Đối với anh mà nói, bệnh viện thành Đô chỉ là một trong mấy ngàn bệnh viện dưới cờ của tập đoàn Đế Cảnh, nếu Đường Diễm thích, tặng anh ta một cái cũng không phải là vấn đề.
"Được rồi mọi người." Mộ Dư nói xong, cầm lấy tờ báo đi đến ngồi xuống bên cạnh Thi Vực, chỉ vào ảnh chụp kèm theo phía trên, tò mò hỏi, "Cô ấy thật sự là bạn gái của anh?"
Thi Vực nhìn lại theo hướng ngón tay của cô, tầm mắt rơi trên người phụ nữ trong trang đầu, không khỏi nheo con ngươi lại, "Xác thực mà nói, cô ấy là bà xã của tôi."
"Gì?"
"Bà xã của cậu?"
Mộ Dư và Mộ Bạch mở miệng gần như cùng một lúc, hai người ngoại trừ bàng hoàng thì vẫn là cảm thấy không thể tin được.
Chỉ có Đường Diễm như người không việc gì, chán đến ૮ɦếƭ đùa giỡn hoa tươi đặt ở trên bàn, không nhúc nhích chút nào.
Đến khi tầm mắt Mộ Bạch và Mộ Dư ném đến trên người anh, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, "À! Việc này tiểu gia tôi đã biết vào ngày hôm qua, còn chưa kịp nói cho các người biết!"
Mộ Bạch và Mộ Dư khinh bỉ nói: "Tại sao vừa rồi không nói?"
Đường Diễm ra vẻ vô tội, "Tiểu gia cho rằng truyền thông đưa tin không thật, không có căn cứ, làm sao biết người đẹp nhất thành Đô kia lại là vợ của cậu ta...."
Mộ Dư cảm thấy nói chuyện với anh là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của mình, rút tầm mắt từ trên người anh về, nhìn tờ báo tán thưởng: "Thật sự rất xinh đẹp."
Thi Vực giương môi, bên môi tràn ra một nụ cười bất cần đời, "Người phụ nữ của Thi Vực tôi, có thể không xinh đẹp sao?"
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ quật cường lại kiêu ngạo đó, khóe môi đẹp mắt chợt lây nhiễm ra một nụ cười thâm ý không rõ.
"Stop đê..! Như vậy rất giỏi hả!" Đường Diễm không nhịn được liếc mắt, "Người không biết còn tưởng rằng cậu đang phát xuân!!"
Trên mặt anh làm ra một bộ dáng chẳng thèm ngó tới, nhưng hành vi cử chỉ bán đứng lòng hiếu kỳ của anh, chỉ thấy anh đi ra phía trước, ôm tờ báo qua, kiêu ngạo nói: "Tiểu gia ngược lại muốn xem, có đến mức Chim Sa Cá Lặn Bế Nguyệt Tu Hoa hay không!"
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn lập tức bị dọa đến không nhẹ, "Khụ! Khụ này ...."
Cà lăm hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, "Tiểu gia cảm thấy, là quá xinh đẹp!"
Mộ Dư không vui liếc nhìn anh một cái, liền muốn hỏi một chút tiết tháo của anh ở đâu, nguyên tắc ở đâu, mới vừa rồi còn cao cao tại thượng xem thường?
Tránh đi ánh mắt của cô, Đường Diễm quay đầu nhìn về phía Mộ Bạch trên giường bệnh, thử dò hỏi câu, "Mộ Đại Thiếu Gia, nếu không cậu cũng liếc mắt nhìn đi?"
Tuy trên miệng anh nói như vậy, trong lòng lại vô cùng khổ sở, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Mộ Bạch sẽ cự tuyệt, nếu không sự tình liền quá trớn rồi!
"Anh trai của em không cần xem, tránh cho chịu kích thích."
Mộ Dư nói xong, đi trên phía trước, tuyệt không khách khí đoạt lấy tờ báo, "Đường Diễm anh đừng không có gì lại gây chuyện, đi qua một bên đi."
"Tiểu Dư em không biết, người bệnh tim chính là phải tìm kích thích, nếu không sẽ không lành hẳn. Hôm nay nếu tiểu gia không kích thích anh, sợ rằng qua năm năm nữa cậu ta vẫn còn yếu ớt! Đưa tờ báo cho tiểu gia, tiểu gia để cậu ta nhìn xem vợ Thi đại thiếu gia có xinh đẹp hay không!"
Đường Diễm làm bộ muốn ςướק tờ báo trong tay Mộ Dư về, nhưng Mộ Dư không cho anh cơ hội này, trực tiếp xé tờ báo đi.
Thật ra cô tức giận không vì cái gì khác, chỉ trách vừa rồi Đường Diễm không ngừng hàm súc tự hào người phụ nữ của anh em rất xinh đẹp ở trước mặt cô.
Phụ nữ chính là bình dấm chua, dù một trận cuồng phong thổi tới cũng có thể cạo nát bình rồi.
Dấm chua vung vãi đầy đất, còn không chua ૮ɦếƭ người khác sao.
Mộ Dư chỉ biết hờn dỗi, hoàn toàn không để ý đến sau khi Đường Diễm nhìn thấy cô xé nát tờ báo, liền thở dài một hơi.
"Được rồi, tiểu gia trời sinh chính là được vợ quản nghiêm, em cũng đã xé tờ báo, tiểu gia còn có thể sao chứ!"
Đường Diễm cố ý làm ra một bộ dáng tức giận.
Kỹ thuật diễn xuất bộc phát quá mạnh mẽ, không tặng cho anh một giải thưởng ảnh đế thì thật cảm thấy có lỗi với anh.
Nhìn hai người bởi vì một tờ báo mà xoắn xuýt, Mộ Bạch lại cảm thấy nhức đầu, "Ở bệnh viện mà cũng có thể làm ồn thành ra như vậy, về sau nếu kết hôn, còn không lật nhà lên à."
"Ai kết hôn với tên du côn này!" Mộ Dư thở phì phò.
"Dù sao tiểu gia chỉ kết hôn với em!"
"Anh nói kết hôn liền kết hôn à, ૮ɦếƭ không biết xấu hổ!"
"Mặt lại không thể đổi tiền, muốn thì có ích lợi gì, vẫn là muốn em thì tốt hơn, mùa đông có thể làm bé cưng ấm áp."
Khi Đường Diễm nói đến đây, giống như tên du côn đang giở trò lưu manh.
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn anh ta, có loại xúc động muốn tháo anh ta thành tám khối, rồi ném đi đút cho dã lang.
Mộ Bạch bắt đầu lo lắng, về sau nếu em gái mình thật gả cho anh ta, có thể gả đi ba ngày đã bị tên khốn kiếp này làm giận ૮ɦếƭ hay không.
Mộ Dư không để ý anh, nắm túi xách lên thở phì phò chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thấy cô giống như thật sự tức giận, Đường Diễm nào còn kiêu ngạo vừa rồi, vội vàng đuổi theo ra.
"Tiểu Dư, anh sai rồi..."
"Anh đừng để ý tới em ...."
"Cùng lắm thì em phạt anh quỳ bọt nước...."
Giọng nói mang theo oán niệm bay ở trong hành lang, lại xuyên vào phòng bệnh, sắc mặt Thi Vực và Mộ Bạch trực tiếp trầm xuống.
Biệt thự.
Trong phòng ngủ, Thẩm Chanh đang nằm nghiêng ở trên chiếc giường mềm mại.
Cô cắn đầu 乃út máy, mắt không chớp nhìn trừng trừng nhân vật được cô vẽ ở trên laptop.
Mấy nữ hầu đứng ở bên giường, nhìn cử động kỳ quái của cô, lần lượt xoắn chặt lông mày ở cùng một chỗ.
Đã ba giờ, thiếu phu nhân không nói gì, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Nếu thiếu gia biết các cô hầu hạ không chu đáo, chỉ sợ tối nay các cô phải đi ngủ ở cửa chính rồi.
"Thiếu phu nhân, cô uống nước đi, vậy thì thân thể của cô mới có thể mau chóng hồi phục ...." Nữ hầu nhẹ giọng mở miệng, sợ hơi lớn tiếng một chút liền quấy nhiễu ý nghĩ của cô.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hơi đổi, đưa ngón trỏ ở giữa môi, làm ra động tác suỵt.
Nữ hầu vội vàng khép miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
Qua một hồi lâu, Thẩm Chanh mới dùng 乃út, phác thảo ra từng nét 乃út liên kết các nhân vật trên laptop lại.
Như là đại công cáo thành, cô thoả mãn nhếch môi, dùng nắp 乃út đậy 乃út lại.
Sau đó, cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay với đám nữ hầu, "Tới đây, có chuyện cần các cô đi làm ...."
Đám nữ hầu nghe tiếng, lập tức tiến lên, nghe Thẩm Chanh căn dặn xong, lần lượt lùi ra khỏi phòng ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc