Chọc Giận Bảo Bối - Chương 406

Tác giả: Hề Yên

"Đúng hay sai, phải xem em dùng thân phận nào đi đối mặt."
Nếu như chỉ có tình anh em, vậy chuyện đêm qua là sai, nếu như tình cảm vượt quá giữa anh em, đó chính là đúng.
Giữa người với người đều là công bằng, không có liên hệ máu mủ, sẽ không nên bị truyền thống trói buộc, hơn nữa cái gọi là làm trái luân thường, cũng không nói về trên danh nghĩa anh em.
"Em thật sự thích anh ấy."
Thi Khả Nhi vẫn là thừa nhận lòng của mình, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn áp chế lòng của mình, không nghĩ ngợi thêm, không nghĩ loạn, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ đi đến một bước này. Nhưng đến hiện tại cô mới phát hiện, chuyện tình cảm này rất kỳ diệu, một khi nảy sinh trong lòng, sẽ không khống chế nổi mà lan tràn, từ một tấc, lan tràn đến một thuóc ....
Từ xem trọng ban đầu đến thích, lại từ thích đến yêu, cuối cùng từ yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Thi Khả Nhi nghĩ, tình cảm cô đối với anh, nhiều hơn thích rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nếu không những năm gần đây, tại sao không có một người đàn ông nào có thể chiếm cứ lòng của cô.
"Thích thì phải đi đuổi theo, đừng để ý ánh mắt thế tục, không cần để ý cách nhìn của người khác, làm tốt chính em."
Thẩm Chanh chính là một người như vậy, dứt khoát, cởi mở sảng khoái.
Mà theo ý cô, chuyện tình cảm này, phải bỏ ra mới có hồi báo. Nếu như đứng tại chỗ chờ đợi, như vậy sẽ không bao giờ tìm được phần tình yêu thuộc về mình.
Làm tốt chính mình ....
Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười, nghĩ cô là một phụ nữ không sợ trời không sợ đất, lại có thể nhận lấy sợ hãi trên mặt tình cảm nhiều năm như vậy. Những năm gần đây cô vẫn luôn xem mình làm trung tâm, làm chính mình, cũng đã làm tốt chính mình, nhưng về mặt tình cảm, lại hoàn toàn thất bại.
"Vậy em đã có thể theo đuổi rồi."
Giọng điệu bình tĩnh, không có một chút phập phồng, trên mặt Thi Khả Nhi ngoại trừ nụ cười, thì vẫn không có gì thay đổi, giống như mặc kệ lúc nào, cô đều là tràn đầy tự tin như vậy.
Cô thay xong quần áo, bởi vì bình thường Thẩm Chanh không thích mặc váy, cho nên mang đến cho cô cũng là một bộ quần áo bình thường, một kiện áo sơ mi trắng, một cái quần ngắn màu đen, rất đơn giản.
Nhưng quần áo như vậy mặc ở trên người Thi Khả Nhi, lại khiến cô mặc ra một loại hương vị khác.
Bình thường Thẩm Chanh mặc như vậy, làm cho người ta cảm giác là đơn giản, hào phóng, gợi cảm.
Mà Thi Khả Nhi mặc như vậy, bên trong đơn giản và thanh lịch lại mang theo vài phần dã tính, cộng thêm tính cách cô ấy vốn cuồng vọng không kiềm chế được, nên càng có thể kích phát ra Dụς ∀ọηg chinh phục của đàn ông.
Thi Khả Nhi tiện tay vén tóc dài lên, nhìn gương soi một phen, cảm thấy hài lòng, mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, trêu đùa: "Chị dâu, chị nói, dựa vào gương mặt này cùng vóc người này của em, có thể nắm bắt người đàn ông cao lạnh đó không?"
Người đàn ông cao lạnh đó, là chỉ Thi Mị.
Thẩm Chanh ra vẻ thâm trầm nói một câu: "Có thể bắt lấy anh ta hay không thì chị không rõ lắm, chỉ là nếu chị là đàn ông, nhất định muốn lột sạch em ném lên giường, hung hăng chà đạp một trăm lần, cho em ba ngày không xuống giường được."
"Không nhìn ra đó chị dâu, chị lại biết nói tiết mục ngắn đồi trụy." Thi Khả Nhi khơi gợi lên một nụ cười xấu xa, "Những thứ tiết mục ngắn đồi trụy này, là chị tự thể nghiệm ra được ư?"
"Ừ, em nói đúng rồi." Thẩm Chanh cũng thừa nhận rất sảng khoái.
Thi Khả Nhi nói: "Vậy sau này tính phúc của em, liền giao cho chị rồi."
Thẩm Chanh liếc cô ấy một cái, "Chị không có hứng thú với nữ, em cũng đừng giao cho chị, chị không hầu hạ được em, không thỏa mãn được em."
"Chị dâu tư tưởng của chị có thể đơn thuần chút không." Thi Khả Nhi nén cười, nghiêm túc nói: "Em chỉ xin chị truyền thụ cho em một chút, sao chị lại hư hỏng như vậy?"
Thẩm Chanh: "...."
Đúng vậy, sao cô lại hư hỏng như vậy?
Lúc này mới kết hôn bao lâu đâu, đã hư hỏng đến trình độ này, mấy năm tiếp theo, sẽ ra sao nữa?
Thấy bộ dạng im lặng của cô, Thi Khả Nhi cười: "Chị dâu, chị còn chưa tới tính là giai đoạn Dụς ∀ọηg mạnh nhất, cho nên hư hỏng bây giờ của chị so với sau này, hoàn toàn không tính là cái gì."
Thẩm Chanh sợ nhất hai chuyện, một là bị Thi Vực ngủ, hai là bị Thi Khả Nhi phân tích, hai anh em này hoàn toàn chính là ma quỷ, một người sẽ khiến người ta mệt mỏi rã rời không xuống giường được, một người sẽ khiến người ta không có bất kỳ bí mật không gặp người nào được
Cho nên bây giờ cô có thể làm, vẫn là ở trước khi Thi Khả Nhi bắt đầu phân tích cô, ngăn cản cô ấy: "Sự tình đã phát triển đến nước này, em định làm gì?"
"Nằm làm đó, chẳng lẽ lại còn muốn học các người dùng tư thế độ khó cao sao?" Thi Khả Nhi hết sức chăm chú trả lời vấn đề của cô.
Thẩm Chanh: "...."
Họ Thi, quả nhiên mỗi một người đều là chúa lời nói ác độc, cô chẳng qua chỉ là hỏi cô ấy một câu định làm gì, cô ấy liền liên tưởng đến trên chuyện giường chiếu rồi.
Rốt cuộc là ai hư hỏng hả?
Hai người trò chuyện trên lầu một hồi, ở trên chuyên có nên chủ động theo đuổi Thi Mị không, Thi Khả Nhi không có cho ra đáp án rõ ràng, chỉ là dùng vài câu lập lờ nước đôi qua loa cho qua.
Chuyện tình yêu giữa nam và nữ, vốn đều là không có bất kỳ quy tắc nào đáng nói, chủ động sẽ có phần thắng, nhưng xác suất thua cũng giống nhau, cho nên Thẩm Chanh cảm thấy Thi Khả Nhi xử lý ở phương diện này rất tốt, đồng thời cũng chứng minh cô ấy là một phụ nữ thành thục.
Lúc hai người xuống lầu, Thi Mị và Thi Vực ngồi đối mặt nhau ở trên ghế sofa trong phòng khách hút thuốc, không có trao đổi.
Thẩm Chanh đã quen cách chung ᴆụng như vậy của bọn họ, hai người đàn ông tích chữ như vàng ngồi cùng một chỗ, cùng lắm hàn huyên vài câu mà thôi.
Không giống phụ nữ, chỉ cần gom lại cùng nhau không phải nói bát quái, không phải đàm luận hôm nay nhà ai lấy người vợ xinh xắn, thì chính là ngày mai con gái nhà ai gả cho một kim cương vương lão ngũ, hoặc là ngày mai ai sinh một tên nhóc béo mập....
Cho nên có người nói, đàn ông và phụ nữ khác biệt ở chỗ: Khi phụ nữ kết hôn càng sống càng chính mình, mà khi đàn ông kết hôn càng sống càng mị lực.
Thẩm Chanh không thừa nhận mình sau khi kết hôn trở thành chính mình, nhưng lại không thể không thừa nhận, người đàn ông đó quả thật là càng sống càng có mị lực.
Trên người anh giống như là mang theo hào quang chói mắt, mặc kệ đi tới chỗ nào đều sẽ được chú ý.
Thẩm Chanh đi đến bên cạnh Thi Vực ngồi xuống, thuận tay bưng phần rượu anh uống còn dư lại muốn uống, nhưng ly rượu vẫn chưa đưa đến bên miệng, Thi Vực liền đoạt trước một bước cúi đầu xuống ngậm lấy miệng ly, dùng sức giơ lên trên, toàn bộ chất lỏng rượu chảy đến trong miệng của anh.
Sau khi uống rượu, anh đoạt lấy ly rượu từ trên tay Thẩm Chanh để xuống, sau đó nói một câu ở bên tai cô: "Đây là rượu đàn ông uống, phụ nữ không thể uống."
Rượu đàn ông uống?
Thẩm Chanh nhướng mày, "Tráng dương ư?"
Thi Vực: "Coi là vậy."
Nghe được đối thoại của hai người, Thi Mị không kiềm được dựng mày kiếm lên, rượu đỏ còn có tráng dương ?
Đối với hai người Thẩm Chanh và Thi Vực, Thi Khả Nhi im lặng một giây.
Đây quả thực là tiết mục ngắn đồi trụy của vợ chồng mà!
Cô miễn cưỡng đi qua ngồi xuống, nhưng Thi Mị vẫn luôn không liếc cô một cái, nhưng cô cũng không để ý, trực tiếp nhìn về phía Thi Vực, hô lên: "Anh."
Thi Vực ừ một tiếng, nhàn nhạt hỏi cô, "Tỉnh rượu rồi?"
"Đã sớm tỉnh rồi." Thi Khả Nhi đáp.
"Vậy em có nhớ được ngày hôm qua phát sinh chuyện gì không?" Thi Vực cũng có thể được coi là người nhìn Thi Khả Nhi lớn lên, cũng hiểu rõ phẩm chất rượu của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc