"Nếu không em cho rằng anh có mấy em gái?" Thi Mị hỏi ngược lại cô.
"Làm sao có thể!" Thi Khả Nhi thoáng đứng lên, phản bác: "૮ởเ φµầɳ áo ở trước mặt anh, ôm hôn anh, đè anh lên giường ૮ởเ φµầɳ áo anh, người phụ nữ rụt rè như em sẽ làm chuyện như vậy ư?"
"Em rụt rè?" Thi Mị cười, đưa tay cởi hai nút áo trên áo sơ mi, chỉ vào vị trí xương đòn vai cho cô xem, "Vậy trong này đây, là dấu hôn tự anh lưu lại?"
Nơi ngón tay anh, quả thật có một điểm hồng nhỏ, Thi Khả Nhi từng xem tình tiết phim tình yêu nặng, nam nữ chính bên trong triền miên qua đi, trên cổ, trên xương đòn vai, sau tai, thường hay sẽ để lại những thứ như vậy.
Bình thường một chút thì gọi là dấu hôn, tùy tiện một chút thì gọi là ô mai.
Một lần yêu nhạt nhẽo chắc là sẽ không lưu lại dấu vết ở trên người, nói cách khác, đàn ông và phụ nữ vào lúc đang cùng triền miên, nhất định phải đến trình độ vong tình, mới có thể sinh ra dấu hôn.
Nếu thật sự như anh nói vậy, tối hôm qua, rốt cuộc cô đã làm cái gì hả ....
"Tối hôm qua em có từng nói gì không?"
Thi Khả Nhi cũng không muốn tìm hiểu rõ đề tài dấu hôn này, hiện tại cô chỉ muốn biết, tối hôm qua cô có nói vài chuyện không nên nói không.
"Em chỉ phương diện nào?"
Thi Mị lười nhác dựa vào ở trên ghế sofa, áo sơ mi nửa mở, lộ ra một mảng lớn da thịt màu lúa mạch, Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng bởi vì hô hấp của anh mà nhấp nhô lên xuống, rất gợi cảm.
"Em nói rất nhiều phương diện sao?"
Thi Khả Nhi biết phẩm chất rượu của mình không tốt, cũng chính bởi vì như vậy, trước đây cô từng tận lực chuốc say mình mấy lần, để bạn khuê mật quay trạng thái uống say của cô lại.
Lần đầu tiên uống say, cô kề vai sát cánh một người bạn thân nam, vỗ bờ vai của anh ta đảm bảo với đối phương: Yên tâm anh em, về sau nếu anh phạm pháp, tôi nhất định dùng uốn ba tấc lưỡi của tôi xóa tội cho anh. Cũng không để cho anh ở ngục giam ngày nào!
Lần thứ hai uống say, cô gặp được mấy em gái nhỏ đang khi dễ một bà lão, lúc ấy cô trực tiếp xông lên .... Chắn trước mặt bà lão, vừa nôn, vừa dùng kiến thức chuyên nghiệp của cô dạy cho bọn họ một khóa chính trị. Cuối cùng, mấy em gái nhỏ chạy trối ૮ɦếƭ ....
Lần thứ ba say rượu có lẽ là một lần thái quá nhất, cô bị một người theo đuổi ưu tú tất cả phương diện mang lên xe, vốn người đàn ông muốn đưa cô về nhà, nhưng trên đường cô không biết nổi điên cái gì, trực tiếp đạp người đàn ông kia xuống xe, trong hỗn loạn tìm một người lái xe thay, lái xe đưa cô về nhà....
Từ khi trải qua ba lần say rượu thí nghiệm, Thi Khả Nhi đưa ra một cái kết luận, mặc kệ cô có uống rượu hay không, mặc kệ phẩm chất rượu cô kém đến trình độ nào, trong lòng đều rõ ràng.
Ví dụ như lần đầu tiên, cô nhắc tới quan tòa, lần thứ hai, cô dính đến kiến thức luật pháp, lần thứ ba, cô tìm người lái xe thay, chứng minh trong tiềm thức cô không muốn phạm tội.
Tổng hợp từ trên, cũng đủ xác nhận một việc, mặc kệ có uống rượu hay không, việc cô làm đều có quan hệ với pháp luật. Mà dính dáng đến luật pháp, hẳn là sẽ không quấ mức khác người.
Thi Mị nhìn cô, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Thật ra nếu chính thức tính toàn, thì có một phương diện. Bởi vì từ đầu tới đuôi, em nói và em làm đều là đang biểu đạt một việc."
Thi Khả Nhi nhíu mày, "Em nói gì, làm gì, biểu đạt cái gì?"
Thi Mị rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đốt lên hít một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Anh im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Em nói em yêu thích anh lâu rồi, em đã làm một chuyện một người khi yêu sẽ làm, em biểu đạt chính là em yêu thích anh."
"Em nói .... Em thích anh rất lâu rồi?" Vẻ mặt Thi Khả Nhi không thể tin.
"Ừ." Anh hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó cúi người phun khói mù đến trên mặt của cô, động tác mờ ám đến cực điểm.
"Khụ ...."
Thi Khả Nhi cũng coi là một vị lão quỷ thuốc, cho nên cô ho khan hiển nhiên không phải là bị khói làm sặc, mà là đang mượn cơ hội nói sang chuyện khác.
"Cái kia, hôm nay em đi làm sớm." Cô nói xong đứng lên, xoay người đi đến bên giường, vừa đi vừa nói: "Ngày hôm qua nhận một vụ án khó giải quyết, cần em mau chóng theo vào, cho nên cố ý thay đổi ca với đồng nghiệp, khoảng bảy giờ phải đến công ty."
Nhận một vụ án khó giải quyết không giả, chuyện đi làm sớm này cũng không giả, chỉ là thời gian .... Ngược lại là giả.
Chỗ sở sự vụ luật sư của Thi Khả Nhi giờ bình thường làm việc là mười giờ rưỡi sáng đến ba giờ rưỡi chiều, nếu là làm sớm là tám giờ năm mươi.
Mà hiện tại chỉ vừa mới 6h10, khoảng cách giờ làm việc còn có gần ba một tiếng.
Thấy cô cầm lễ phục bẩn muốn đi, con ngươi nguy hiểm của Thi Mị nhíu lại, mặt anh không cảm xúc gì quan sát cô, "Em định cứ đi làm như vậy?"
"À không." Thi Khả Nhi vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Đây là nhà của anh, em đâu thể để cho anh đi ra ngoài. Mà em lại không thể thay quần áo ở trước mặt anh, cho nên cũng chỉ có thể đi ra ngoài thay thôi."
Thi Mị ý vị thâm trường ồ một tiếng, "Nên nhìn đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, thật ra em không cần phải để ý như vậy."
Bước chân Thi Khả Nhi dừng một chút, quay đầu lại nhìn anh, từ chối cho ý kiến cười, "Nếu đều đã nhìn rồi, vậy anh nhất định biết nội y của em là màu gì rồi?"
Thi Mị ừ một tiếng, không trả lời cụ thể.
"Vậy anh nói xem, là màu gì?"
Màu nội y của cô, thật đúng là khó nói lắm, phía trước là màu tím, đằng sau là màu đen, đai an toàn là đan xen giữa hai màu sắc.
"Đen tím." Thi Mị thần thái tự nhiên mở miệng.
Thi Khả Nhi: "...."
Nếu như là dựa vào đoán, vậy anh ít nhất phải tự hỏi, nhưng mấu chốt của vấn đề là anh không hề nghĩ ngợi liền trả lời.
"Kiểu dáng gì?"
Cô chưa từ bỏ ý định, cho nên lại bổ sung thêm một vấn đề.
Ngón tay của Thi Mị vuốt ve thân điếu thuốc, động tác nhìn như hờ hững, ưu nhã đến cực điểm.
Anh cứ nhìn Thi Khả Nhi như thế, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ngữ điệu nghiền ngẫm: "Không muốt, đường viền hoa."
Tay nắm tay nắm cửa siết chặt, Thi Khả Nhi nhướng mày lên, "Anh thật sự nhìn thấy?"
"Nếu không thì có thể thế nào?" Thi Mị biểu hiện ra, ngược lại là một bộ dáng rất không sao cả.
Đổi lại những phụ nữ khác khi nghe nói như thế có thể sẽ cảm thấy có chút rầu rĩ, nhưng Thi Khả Nhi lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, cô cười hỏi: "Nếu nhìn nội y, vậy nhất định cũng nhìn thấy ҨЦầЛ ŁóŤ đi?"
Thi Mị liếc cô một cái, mấp máy môi : "Cùng loại, cùng màu."
"Lợi hại, đã nhìn qua là không quên được nha." Thi Khả Nhi nâng môi lên, nở nụ cười.
Anh cũng không có nói sai, bởi vì áo lót ҨЦầЛ ŁóŤ cô mặc trên người, quả thật là một bộ.
"Sao em khẳng định anh liếc mắt nhìn, lỡ như anh nhìn một buổi tối thì sao, tại sao có thể nói nhìn qua là không quên được chứ."
Thi Mị lười biếng nghiêng dựa vào ở trên ghế sofa, bấm tắt hơn phân nửa điếu thuốc, nét mặt của anh không có thay đổi gì, lạnh nhạt giống như vừa rồi.
"Dù sao đều đã nhìn, nhìn bao lâu thì có quan hệ gì." Thi Khả Nhi chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cười: "Loại thân hình giống như em rất đẹp, nên cho nhiều người xem."