Thi Mị đi đến trước mặt cô, lấy tay nâng cằm của cô lên, trầm giọng nói: "Dùng tài ăn nói của em, có thể đi làm một nhà biện luận, mà không phải ở sở sự vụ luật sư chịu thiệt."
Thi Khả Nhi đẩy tay của anh ra, cười không sao cả: "Nhà biện luận cũng không phải là không thể được, về sau nếu em không lăn lộn ở giới luật sư nữa, cứ theo anh nói, đổi nghề làm nhà biện luận."
Thi Mị lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì.
Thi Khả Nhi cũng không có ý định lại nhiều lời với anh, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tường, vừa vặn sáu giờ.
Cô đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, sắc trời bên ngoài còn có chút tối tăm, sương mù dày đặc tràn ngập ở giữa không trung, bao phủ cả trang viên, nhìn có vẻ có chút thần bí.
Thi Khả Nhi là lần đầu tiên đến đây.
Tòa nhà riêng Thi Mị vừa mua chưa đến một tháng, bình thường anh rất ít đến đây, bởi vì cách quá xa, cho nên khi anh thỉnh thoảng rời bến đi du ngoạn mới có thể về nơi này ở một đêm.
Tòa nhà riêng cách thành cổ của ông cụ cũng không xa, hôm qua lúc trời tối Thi Khả Nhi uống rượu quá nhiều nôn lên cả người, cho nên Thi Mị liền dẫn cô trở về nơi này.
Thi Khả Nhi ngồi xuống trên sofa cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Thi Mị, lười biếng ngáp dài một cái, "Vừa mới mua?"
Thi Mị ừ một tiếng, xoay mặt ra ngoài, bóng lưng thon dài bị ngọn đèn trong phòng kéo dài, vầng sáng nhàn nhạt chiếu xuống trên người của anh, dường như phủ lên cho anh một lớp sáng bóng quyến rũ.
"Không sai, rất đẹp." Thi Khả Nhi lạnh nhạt đánh giá tòa nhà này.
"Em thích?" Thi Mị đột nhiên xoay đầu lại nhìn cô, mắt sắc thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
"Em thích nha." Thi Khả Nhi nhìn ngoài cửa sổ, nhìn quanh bốn phía trang viên một chút, cười nói: "Nhìn ra tòa nhà này có ba ngàn mét vuông, dựa theo giá phòng ngoại thành một mét vuông mười ngàn đồng để tính. Giá trị toàn nhà này của anh là ba trăm ngàn, chưa bao gồm phí lắp đặt thiết bị. Khu nhà cấp cao ba trăm ngàn, có phụ nữ nào sẽ không thích?"
Thi Mị không lạnh không nhạt gợi động khóe môi lên một chút, "Em thích, vậy thì tặng cho em."
Thi Khả Nhi vừa nghe, không kiềm được nở nụ cười: "Anh, anh đừng chọc em được không, vừa bảo ba mẹ em giảm tiền tiêu vặt của em, vừa mạnh tay tặng em một khu nhà cấp cao giá trị ngàn vạn? Trước sau xung đột như vậy, thật sự là làm cho người khó hiểu mà."
Thi Mị không có ý định nói thêm cái gì, im lặng một giây, lạnh lùng mở miệng: "Anh nói thật."
Đại khái cảm thấy anh không giống như đang nói đùa, cuối cùng Thi Khả Nhi nhấc chân ngồi dậy, cô nhướng lông mày một chút, hỏi, "Lý do?"
Thi Mị không có trả lời vấn đề của cô, nhưng ánh mắt của anh lại như đang nói: Chuyện anh làm, không có lý do gì, càng không cần lý do.
"À, em biết rồi." Thi Khả Nhi cười trêu chọc nói: "Quá nhiều tiền không có chỗ xài, cho nên liền định để em gái của anh nhặt tiện nghi."
"Ừ."
"Nhưng, tuy rằng em thích tòa nhà này, nhưng em sẽ không muốn."
"Chuyện này, em nói không tính."
"Tại sao em nói không tính?"
"Bởi vì dù em không cần, anh cũng sẽ sang tên tòa nhà này đến tên của em."
"Anh, anh điên rồi sao." Thi Khả Nhi liếc nhìn anh, "Ba trăm ngàn, không phải ba ngàn đồng. Hơn nữa, em không có bất kỳ lý do gì để tiếp nhận vật quý trọng như vậy."
Thi Mị lại lạnh nhạt nói: "Em có."
Không đợi Thi Khả Nhi nói tiếp, anh lại lên tiếng, giọng nói sâu lắng, mang theo vài phần hương vị mê hoặc người: "Em có muốn biết lúc tối hôm qua giữa em và anh đã xảy ra chuyện gì không."
Thi Khả Nhi nghĩ, lúc tối hôm qua nhiều lắm thì cô uống say rượu, anh giải vây thay cô, sau đó mang cô tới nơi này, căn dặn người giúp việc thay quần áo cho cô, thế thôi.
Nhưng anh nói như vậy, cho cô cảm giác giống như không chỉ có những thứ này, hẳn là còn có phát sinh những chuyện khác, về phần là cái gì, cô không thể nào suy xét ra, chỉ có thể biết được từ trong miệng anh.
Vì vậy, cô hỏi, "Gì?"
Thi Mị đi về phía cô, ngồi ở một chỗ khác của sofa, dùng ngón tay suông dài kéo lấy chăn mền quấn ở trên người cô, "Trước tiên lấy chăn mền ra rồi nói."
Thi Khả Nhi không chịu, một phát đẩy tay của anh ra: "Chuyện phát sinh tối hôm qua cũng không có liên quan với chăn mền, anh, anh có thể đừng như vậy không? Hơn nữa, em không có mặc quần áo bên trong, không có mặc quần áo, rất không tiện!"
Đối với thẳng thắn của cô, Thi Mị đã sớm thành thói quen, anh không hờn không giận, giọng nói có chút sâu lắng rất nhỏ: "Lúc em thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ chạy ở trước mặt anh sao không thấy em xấu hổ qua?"
"Nói chuyện được hoàng được không." Cô thừa nhận là từng thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ chạy ở trước mặt anh, nhưng những chuyện đó đều là chuyện lúc trước năm tuổi, sau khi năm tuổi, cô cũng không có làm loại chuyện khác người này.
"Sao, em là cảm thấy anh nói không đúng sự thật?" Anh hỏi.
"Là sự thật, nhưng đó là chuyện khi còn bé thôi." Thi Khả Nhi cũng không phủ nhận, nhưng cô cũng có giải thích của cô: "Khi còn bé biết cái gì chứ, tình anh em là cái gì cũng không biết, tình yêu nam nữ là cái gì cũng không biết, tại sao đàn ông phụ nữ trưởng thành muốn kết hợp ở một chỗ cũng không biết."
Thi Mị nheo con ngươi lại, khóe môi mỏng manh vẽ ra một độ cong đẹp mắt, "Vậy em nói xem, giữa chúng ta là tình gì."
"Tình anh em đó." Thi Khả Nhi không kịp suy nghĩ liền trả lời nói.
"Tình anh em." Thi Mị nhỏ giọng lặp lại những lời này một lần, sau đó cười trầm thấp: "Thi Khả Nhi, em chớ giả bộ hồ đồ ở trước mặt anh. Quan hệ giữa chúng ta, anh nhớ em còn rõ ràng hơn anh."
Anh không có trực tiếp vạch trần, nhưng ý tứ biểu đạt lại rất rõ ràng, khiến Thi Khả Nhi không chỗ có thể trốn, không tìm được cơ hội tiếp tục che giấu, không tìm được địa phương giấu kín.
Cô cười không sao cả, "Đúng, em biết chúng ta không phải anh em ruột."
Đây là lần đầu tiên, cô bộc lộ chuyện này ở trước mặt người khác, từ khi cô biết thân phận của mình đến bây giờ, chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ ai, kể cả ba mẹ cô.
"Nhưng vậy thì thế nào chứ?" Cô nói: "Dù giữa chúng ta không có liên hệ máu mủ, coi như em và nhà họ Thi không có bất kỳ liên quan gì, hiện tại em cũng họ Thi, em lớn lên ở nhà họ Thi, sẽ không ai không công nhận em, sẽ không ai nghi ngờ thân phận của em. Mặc kệ trong mắt người ngoài, hay là trong mắt người nhà, tình cảm tồn tại giữa anh và em, đều là tình anh em."
Thi Mị nhìn cô, khóe môi bỗng nhiên vạch ra một độ cong lạnh lùng đến cực điểm: "Em có từng thấy em gái ૮ởเ φµầɳ áo ở trước mặt anh trai chưa? Em có từng thấy em gái ôm hôn anh trai chưa? Em có từng thấy em gái đè anh trai ở trên giường chưa? Em có từng thấy em gái ૮ởเ φµầɳ áo của anh trai chưa? Em có từng thấy ...."
"Ngừng!"
Không đợi Thi Mị nói xong, Thi Khả Nhi liền chặt đứt lời của anh, "Anh nói em gái đó sẽ không phải là em chứ?"
Không phải không phải, nhất định không phải.
Phẩm chất rượu của cô có chút không tốt, nhưng nhân phẩm của cô cũng không có trở ngại nha. Cô uống say rượu, nhiều lắm thì mượn rượu làm càn, vừa hát vừa nhảy múa, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện quá đáng đâu!