Chọc Giận Bảo Bối - Chương 391

Tác giả: Hề Yên

Thi Khả Nhi không nói thêm gì nữa, bởi vì không phải là đối thủ Thi Mị, cuối cùng bại trận, bị anh cưỡng chế túm đến trước mặt các vị trưởng bối, chào hỏi từng người.
Đến khi Thi Mị đi về phía trưởng bối mời rượu, Thi Khả Nhi mới có cơ hội, nói một câu với các trưởng bối "Các chú từ từ trò chuyện, cháu đi xem ông nội", liền rời đi.
Bóng dáng nhỏ xinh rất nhanh dung nhập vào giữa đám người, biến mất không thấy nữa.
Thi Mị quét mắt chung quanh đại sảnh một lượt, nhăn mày lại, tay nắm ly rượu chậm rãi siết chặt.
*
Sau khi Thẩm Chanh bị Thi Vực lôi ra khỏi đại sảnh, trực tiếp bị dồn đến một xó xỉnh không người.
"Quần áo xảy ra chuyện gì?"
Thi Vực nhìn xuống cô từ trên cao, trong con ngươi mang theo lệ khí mạnh mẽ.
"Vừa rồi mẹ kế của anh bắng tung tóe em gái anh một thân nước, quần áo ướt có chút xuyên thấu, em liền đổi với em ấy."
"Quần áo của nó xuyên thấu, mặc ở trên người của em liền không xuyên thấu hả?" Một tay Thi Vực chống đỡ ở trên tường, một tay nâng cằm của cô lên, "Thẩm Chanh Tử, em biết như ẩn như hiện là cái gì không?"
".... Bên trong em có mặc quần áo, như ẩn như hiện chỗ nào."
Thi Vực xiết chặt cằm của cô, giọng nói lạnh đến khi*p người: "Em có soi gương không, bộ đồ trên người của em đang ẩm ướt ở đâu?"
"Trên иgự¢ đó." Thẩm Chanh trả lời cũng rất dứt khoát, vừa rồi lúc ở toilet cô quả thật có soi gương, tuy rằng ẩm ướt ở vị trí trước иgự¢, nhưng tuyệt đối không có như ẩn như hiện như anh nói, bởi vì đai đeo áo cúp иgự¢ màu đen bên trong hoàn toàn che giấu bộ phận nhạy cảm của cô lại.
"Em vẫn còn biết ở trên иgự¢." Anh tận lực gằn giọng lớn tiếng.
"Trên иgự¢ thì sao?"
"Em mặc thành như vậy đi ra, anh còn không nhịn được muốn nhìn em thêm vài lần, huống chi là đàn ông khác." Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, giọng nói hơi thấp: "Anh không cho phép đàn ông khác nhìn em."
"...." Đàn ông khác muốn nhìn cô, cũng không phải là lỗi của cô, hơn nữa bây giờ quần áo cô mặc chẳng hề có chút nóng bỏng, ít nhất còn tốt hơn dây đai và nhiệt khố trước kia. Lúc ấy mới chân chính gọi là chọc lửa....
"Về sau không cho phép mặc như vậy." Anh nói.
"Em mặc như vậy cũng vì em gái anh thôi." Thẩm Chanh nhíu mày, "Anh biết hôm nay con bé mặc nội y gì không?"
Ánh mắt Thi Vực chìm chìm: "Người khác mặc nội y gì anh không có hứng thú biết."
Không có hứng thú .... Vậy cô càng muốn nói cho anh biết: "Hôm nay cô ấy mặc một kiện nội y màu tím không ʍúŧ, nói cách khác, nếu như con bé tiếp tục mặc áo quần này, sẽ cảnh xuân rộng mở."
Thi Vực: "...."
Người phụ nữ này, người khác mặc nội y, kiểu dáng gì có quan hệ gì với anh, cô lại có thể nói cho anh nghe cặn kẽ như vậy.
Thẩm Chanh: "Em đây làm một chị dâu không giúp con bé, ai tới giúp con bé?"
Thi Vực híp mắt một chút, không có ý định tiếp tục so đo chuyện quần áo với cô, lạnh lùng mở miệng: "Không có lần sau."
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không nói gì.
Đối với bá đạo và chuyên chế của người đàn ông này, cô đã sớm quen rồi.
Tham muốn chiếm hữu của anh mạnh như vậy, đương nhiên sẽ không cho phép phụ nữ của mình mặc thành ra như vậy ở trường hợp công chúng.
Thi Vực buông lỏng cằm của cô ra, ϲởí áօ khoác trên người choàng ở trên người cô, "Một lát nữa đi gặp ông nội với anh, sau khi gặp liền trở về nhà."
Thẩm Chanh khép áo khoác trên người, ngước mắt nhìn anh: "Nhưng em muốn ăn cơm xong rồi đi...."
"Trở về ăn." Anh lạnh giọng nói.
"Nhưng hiện tại em đói rồi."
"Ừ, vậy hiện tại trở về." Thi Vực nói xong, trực tiếp dắt tay của cô, muốn kéo cô đi.
Thẩm Chanh vội nói: "Em không đói bụng nữa!"
"Ừ, ngoan." Thi Vực giương môi cười, "Đánh cuộc của chúng ta còn chưa bắt đầu, đương nhiên không thể đi bây giờ."
Thẩm Chanh: "...."
Thật phúc hắc!
Lúc mười hai giờ, tiệc trưa bắt đầu, các khách mời đều được bồi bàn mời vào tiệc rượu, lần lượt ngồi vào vị trí.
Dựa theo quy củ, người chủ không thể cùng dùng cơm với khách mời, tất cả người nhà họ Thi không có lập tức nhập tọa, mà là thay nhau tiến lên mời rượu.
Đầu tiên là Thi Diệu Nam và Thi Diệu Quang ra mặt mời rượu, cuối cùng là Thi Vực và Thi Mị.
Bởi vì vì giá trị nhan sắc của hai anh em rất cao, cùng lộ diện liền khiến cho một trận oanh động không nhỏ, không ít tiểu thư danh viện đều động lòng với hai người, lúc bọn họ tới mời rượu đều tỏ ra săn đón, nói mình tửu lượng tốt, có thể uống thêm vài ly. Bởi như vậy, thời gian có thể một mình chung ᴆụng với hai người sẽ nhiều thêm một chút.
Chỉ là Thi Vực và Thi Mị biểu hiện quá mức lạnh lùng, mặc kệ tửu lượng đối phương có tốt bao nhiêu, bọn họ chỉ kính một ly. Mà ở trong lúc này, bọn họ không có nhìn lâu bất kỳ một phụ nữ nào.
Dù dáng dấp đối phương sắc nước hương trời, ăn mặc hấp dẫn, bọn họ cũng không có phản ứng.
Một phen mời rượu xong, khiến cho mấy danh viện ngồi đó đều rất bất mãn, đều đang nói thiếu gia nhà họ Thi quá thiếu tình người, đến cơ hội làm một người bạn cũng không cho. Nhưng tuy là như thế, các cô cũng không dám làm ra cử động khác người, phát càu nhàu liền thôi.
Làm một vị tiểu thư duy nhất của nhà họ Thi, Thi Khả Nhi cũng kính rượu khách mời tất cả các bàn, so sánh với Thi Vực và Thi Mị, cô có vẻ nhiệt tình hơn rất nhiều.
Không ít thiếu gia yêu cầu số wechat với cô, cô đều hào phóng tiết lộ cho đối phương. Đối phương dò hỏi cô sau này có thể thường liên lạc, hoặc là đi ra ăn một bữa cơm hay không, câu trả lời của cô là: "Nhiều bạn sẽ có thêm nhiều đường, đương nhiên có thể."
Quan hệ của Thi Khả Nhi ở thành Đô vốn đã rất rộng, qua một phen này, tăng thêm không ít người coi trọng, cô mới vừa rời đi tiệc rượu, điện thoại liền không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở wechat.
Cô lấy điện thoại di động ra xem xét, phát hiện có hơn mười tin xin kết bạn, đại khái nghĩ đến là đám thiếu gia mới vừa xin số wechat của cô đi, vì thế liền chấp nhận đối phương.
Sau khi chấp nhận kết bạn, một tin tiếp một tin gửi vào.
Bạn thân 1: "Tối nay có rãnh không? Muốn mời em xem phim."
Bạn thân 2: "Gần đây có người bạn gặp rắc rối, có thể sẽ bị người khởi tố, không biết có thể mời Thi tiểu thư làm luật sư biện hộ hay không?"
Bạn thân 3: "Nhà tôi ở vùng ngoại thành của thành Đô mới xây một bể bơi lớn, không biết Khả Nhi tiểu thư có hứng thú cùng đi chơi với tôi không?"
Bạn thân 4: "...."
Còn chưa kịp xem tin người thứ tư gửi tới, điện thoại đã bị người một phát rút đi.
Thi Khả Nhi quay đầu nhìn, thấy là Thi Mị, cô cũng không có tức giận, chỉ là hơi nhướng lông mày rất nhỏ, "Dò xét bí mật của người khác chính là phạm pháp, anh, anh là cảm thấy cuộc sống của anh quá đẹp, muốn tạo ra chút nhấp nhô gì đó à."
Thi Mị không có trả lời vấn đề của cô, mà là nói: "Không biết tổn hại đồ vật của người khác có tính là phạm pháp hay không?"
Tuy rằng những lời này của anh không phải quá rõ ràng, nhưng Thi Khả Nhi lại có thể nghe ra hàm nghĩa trong đó, cô cười không sao cả: "Cho nên ý của anh là, anh thấy điện thoại di động của em chướng mắt, muốn hủy nó?"
"Nói đúng rồi."
Thi Mị nhếch môi , vạch ra một độ cong cười như không cười.
Đột nhiên, anh khoát tay, điện thoại bị ném ra.
Ầm!.... Ào....
Điện thoại rơi vào trong hồ bơi cách đó không xa, bắn lên một ít bọt nước, sau đó nhanh chóng chìm vào đáy hồ.
Anh dùng hành động của mình chứng minh, cái gì gọi là nói một không hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc