Chọc Giận Bảo Bối - Chương 381

Tác giả: Hề Yên

"Tôi có thể nói nhiều như vậy, tin hay không thì tùy cô."
Thấy Thi Khả Nhi không hề giống như đang nói đùa, người phụ nữ kia cũng ý thức được gì đó, "Cô nói rõ cho tôi, nếu không tôi, tôi nhất định sẽ đi kiện cô...."
Thi Khả Nhi cười cười không sao cả: "Ừ, có thể, chờ nhận thư luật sư. Nhớ kỹ tên của tôi, Thi Khả Nhi. Thi trong thời gian, Khả trong động lòng người, Nhi trong cưng chiều. Luật sư của sở sự vụ luật sư Hằng Đức."
"Gì? Cô là luật sư?" Người phụ nữ kia hiển nhiên không tin.
"Muốn chứng thực thân phận của tôi, vừa tìm baidu liền rõ ràng, thứ kia có sức lực hơn bất kỳ lời nào của tôi."
Lúc ứng phó đối phương, Thi Khả Nhi không có tức giận, không có tức giận, thậm chí đến cả cảm nghĩ cũng không có dao động qua, từ đầu đến cuối luôn dùng vẻ bình tĩnh để chống đỡ.
Cô như vậy, quả thật rất quyến rũ người.
Thi Mị dựa ở cửa phòng khách, híp nửa mắt quan sát Thi Khả Nhi, lạnh lùng vừa rồi lui đi một chút, như là có vài phần thưởng thức với cô.
Người phụ nữ kia lập tức lấy điện thoại di động ra tìm tòi, không biết nhìn thấy gì, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "Cô,.... Cô, cô đúng thật là luật sư .... Hơn nữa còn là họ, họ Thi...."
Thật sự dọa sợ cô ta, không phải nghề nghiệp của Thi Khả Nhi, mà là thân phận của cô, lại là người nhà họ Thi!
Ở thành Đô, họ Thi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà nhà họ Thi danh vọng lớn nhất, thành viên gia tộc đã không còn là bí mật gì, ngoại trừ người khác họ gả vào nhà họ Thi, tất cả họ Thi đều được công bố ở trên gia phả nhà họ Thi.
Mà phần gia phả này, xưa nay đều là công khai, chỉ cần tra nhà họ Thi, hoặc là tra tùy ý một người trong gia tộc, sẽ tra được tất cả tài liệu liên quan.
"Đúng vậy, tôi họ Thi." Thi Khả Nhi liếc nhìn người phụ nữ, sau đó nhìn sang chỗ Thi Mị, "Anh ấy cũng là họ Thi."
Người phụ nữ: "...."
"Nếu như cô cảm thấy chỉ có hai chúng ta là họ Thi, vậy thì sai rồi, bởi vì chủ hộ nhà này, cũng là họ Thi. Bà ấy là thím của tôi."
Người phụ nữ kia \'A\' một tiếng, mặt đều trắng không còn chút máu, nghĩ mình có thể sẽ rước họa vào thân bởi vì chuyện vừa rồi, cô ta vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, vừa mới là tôi quấy rầy, hy vọng các người đừng đặt việc này ở trong lòng, con người của tôi chính là nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hơn nữa người tuổi trẻ bây giờ, không phải đều là hào phóng như vậy ư, nhìn thấy trai đẹp mỹ nhân đều không nhịn được muốn tiếp cận,...."
Thật không nghĩ tới, địa vị Ôn phu nhân ở đối diện lại có thể lớn như vậy, cô ta vẫn cho rằng bà ly dị với chồng rồi mới một thân một mình dọn đến nhà trọ, không ngờ lại có thể có dính dấp với nhà họ Thi.
"Không sao, người như cô vậy tôi gặp nhiều rồi, không đáng để tôi tức giận."
Thi Khả Nhi xoay người rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Thi Mị, cô quay đầu cười với anh, hạ thấp giọng nói: "Như thế nào, em gái của anh thắng có xinh đẹp hay không?"
Một câu nói kia của cô, cuối cùng lui đi lạnh bạc của người đàn ông trước mặt, Thi Mị không khỏi giơ khóe môi lên, cười khẽ một tiếng: "Xinh đẹp."
Lúc trời tối, người phụ nữ đối diện Ôn Uyển trở mặt với \'Bạn trai\' của cô ta rồi.
Theo bảo vệ cửa nhớ lại, lúc ấy trên lầu náo đến nghiêng trời lệch đất, giống như đang nói cái gì mà "Ông đã kết hôn vậy mà còn nói với tôi ông là độc thân" "Con trai ông sắp lớn bằng tôi còn nói ông chưa kết hôn" "Xe ông tặng tôi là vợ ông lái chán" "Chia tay"!
Hẳn là còn đập bể vật gì đó, tiếp đó Tạ Khai Minh liền giận dữ rời đi. Hôm sau, người phụ nữ kia kéo theo hành lý ra khỏi căn hộ, sau đó liền không trở về nữa.
Rất nhanh đến ngày thọ yến của ông cụ, một ngày trước Thẩm Chanh đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cũng đã xử lý tốt chuyện của công ty, bất quá ngày đó vẫn có vài phần văn kiện quan trọng cần cô tự mình ký, cho nên chưa tới tám giờ cô liền đến công ty, mau chóng hoàn thành công việc trên tay.
Sau khi kết thúc công việc là khoảng tám giờ bốn mươi, sau khi bàn giao công việc xong, cô rời khỏi công ty, lúc đang muốn đi lấy xe.
Két....
Một chiếc xe tốc độ cao màu đen, dừng ở bên cạnh Thẩm Chanh.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trên xe đang nghiêng dựa vào ở trên tay lái, hờ hững quan sát cô.
"Lên xe."
Thi Vực lên tiếng, vẫn là giọng điệu chân thật đáng tin, ngón tay khớp xương rõ ràng đang không vui gõ ở trên tay lái, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
Thẩm Chanh nhìn anh, đứng tại chỗ rất lâu không có động tĩnh, trong ấn tượng, hình như người đàn ông này chưa bao giờ lái xe hóng hách như vậy, bình thường tuy rằng anh thường hay ngồi mấy chiếc xe mắc tiền, nhưng đều là một vài kiểu xe bình thường, tất cả đều không bắt mắt bằng chiếc này.
Một hồi lâu sau, mới lạnh nhạt hỏi câu, "Lái chiếc xe này sao?"
Thi Vực híp mắt, "Nếu không thi sao?"
Thẩm Chanh nhíu mày, không có ý định tiếp tục nói nhiều nửa câu với anh, người đàn ông này, bởi vì buổi sáng cô không chịu ngủ thêm một lát với anh, đến bây giờ còn đang tức giận, bá đạo kiểu cách còn kiêu ngạo.
Cô trực tiếp vòng tới bên cạnh xe, mở cửa xe, khom người chui vào trong xe, cũng không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu.
Chiếc xe lao vùn vụt đi, xoáy lên bụi bặm trên đất.
Qua khoảng mười lăm phút đường xe, xe dừng lại ở bên ngoài hội sở tạo hình.
Thẩm Chanh còn nhớ, hơn một năm trước từng đi nơi này, lúc ấy có lẽ là muốn đi tham gia hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, anh tự mình đưa cô đến đây làm tạo hình.
Không ngờ hôm nay sẽ lại đến đây, hơn nữa cùng cô tới, vẫn là người đàn ông lúc đó.
Sau khi xe dừng hẳn, Thi Vực dẫn đầu xuống xe, dù cho vẫn đang hờn dỗi vì chuyện nào đó, nhưng vẫn ga lăng mở cửa xe cho Thẩm Chanh, đưa tay dìu cô xuống xe.
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, rốt cục Thẩm Chanh vẫn không nhịn được, nhếch môi cười: "Ngày mai em không đi làm."
"Hửm?" Thi Vực dựng thẳng lông mày.
"Ngủ cùng anh đến giữa trưa." Cô nói.
"Nói lời giữ lời."
Cuối cùng ánh mắt ảm đạm cũng hòa hoãn, anh nắm tay của cô, dẫn cô đi vào trong hội sở tạo hình.
Mới vừa vào cửa, người phụ trách liền đón chào, mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Thi thiếu, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ ngài thôi."
Nghe ý lời này, trước khi tới Thi Vực đã thông báo qua bên này rồi.
Lạnh nhạt ừ một tiếng, "Cho các người nửa tiếng."
Giọng điệu giống như đế vương, mang theo sức uy Hi*p khiến người ta không dám cãi lời, khí phách đến cực điểm.
Người phụ trách gật đầu đáp: "Thi thiếu ngài yên tâm, nửa tiếng là đủ rồi, mời ngài qua bên kia ngồi một lát."
Sau khi Thẩm Chanh bị người vây đỡ dẫn vào phòng trong, Thi Vực ngồi xuống trên sofa ở khu nghỉ ngơi, người phụ trách đứng ở phía sau anh, cung kính nghe theo căn dặn.
Còn nhớ trước đó lần đầu tiên Thi thiếu mang theo phụ nữ đến, có lẽ là một năm trước, hơn nữa, hình như là cùng một người.
Như vậy xem ra, Thi thiếu đối với cô ta hẳn không phải là vui đùa một chút thì thôi, nếu không làm sao có thể qua lâu như vậy mà vẫn chưa thay đổi phụ nữ.
Vì vậy không thể chậm trễ người phụ nữ bên trong kia.
Thi Vực lười nhác dựa vào ở trên ghế sofa, theo thói quen đốt một điếu thuốc, ngón tay suông dài chậm rãi ma sát thân thuốc, hít sâu một hơi, lại ngửa đầu phun ra một vòng khói.
Trong không khí phủ lên một tầng khói mù, khói mù nhanh chóng tràn ngập bốn phía
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc