Cuối cùng, Thẩm Chanh vẫn là nhận vòng tay, sau khi cảm ơn ông cụ Thi, đeo vòng lên trên tay ngay trước mặt ông.
Như là rất hài lòng với cháu dâu này, lúc ông cụ Thi rời đi, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Thẩm Chanh vốn muốn mời ông cụ Thi đi về nhà ăn cơm xong hãy đi, nhưng bị ông từ chối, cô cũng không tiện ép ở lại, cho nên liền tiễn ông xuống lầu dưới.
Xe riêng của ông cụ vẫn luôn ngừng ở ven đường chờ, nhìn thấy ông đi ra từ Nam Ngạn, tài xế lập tức mở cửa xe ghế sau ra cho ông.
Lúc ông cụ lên xe, một tay tài xế đỡ lấy cánh tay của ông, một tay để đặt ở trên cửa khoang xe, tránh cho ông cụ ᴆụng đầu lúc lên xe.
Sau khi ông cụ Thi ngồi vào trong xe, Thẩm Chanh đi tới, tự tay đóng cửa xe thay ông, đứng ở bên cạnh xe phất phất tay với ông, "Ông, gặp sau."
"Lần sau gặp lại, nhớ gọi ông nội."
Ông cụ Thi cười nói câu đó xong, sau đó căn dặn tài xế lái xe.
Thẩm Chanh vẫn luôn đứng tại chỗ, đến sau khi xe lái đi, cô mới xoay người vào công ty.
Cô vừa bước vào thang máy, mấy nhân viên dưới lầu quầy lễ tân liền vụng trộm nghị luận.
"Mới vừa rồi vị được tổng giám đốc tiễn kia, hình như là ông cụ nhà họ Thi đó ...."
"Chính là ông ấy, lúc trước tôi còn thấy tin tức về ông ấy, lúc còn trẻ là nhân vật lợi hại, ở thành Đô, về cơ bản không ai dám trêu chọc ông ấy đâu."
"Nhìn ông ấy một đường cười tủm tỉm, nhìn kiểu gì đều rất hòa ái, hoàn toàn khiến người ta không sao liên tưởng được bộ dáng tàn nhẫn của ông."
"Cô biết cái gì, cái này gọi là hổ mặt cười, nhìn bề ngoài không có một chút lực sát thương, thật ra đều lợi hại hơn ai hết. Thật không hỗ danh là ông cụ nhà họ Thi!"
"Nhưng nói đi phải nói lại, không phải ông cụ nhà họ Thi đã sớm không hỏi qua chuyện trên phương diện làm ăn rồi ư, sao còn tự mình đến công ty nói chuyện làm ăn với tổng giám đốc chứ?"
"Không nhất định là nói chuyện làm ăn, nhìn dáng vẻ của ông ấy giống như rất thích tổng giám đốc, có thể là có thân thích liên quan gì đi. Nói cách khác, dùng thân phận ông cụ Thi, nên là tổng giám đốc đích thân đi nói chuyện với ông cụ ấy chứ?"
"Nói đúng không."
"Nói như vậy, tổng giám đốc của chúng ta thật đúng là có năng lực, không chỉ có tiền, quan hệ còn rất rộng nha. Quen biết ông cụ Thi, hẳn là cũng rất quen thuộc với thiếu gia nhà họ Thi đi. Quá hâm mộ cô ấy rồi..."
"Có nhiều thứ không phải cô hâm mộ liền có được, người tài ba làm ăn kinh doanh nhiều như vậy, nhưng cô có gặp được người giống như tổng giám đốc không? Hai mươi mấy tuổi liền phụ trách công ty hơn một tỷ, cô ấy cần phải có chỗ hơn người đi."
"Ôi ...."
Thật ra các nhân viên nói cũng không giả, kể từ khi Thẩm Chanh tiếp quản công ty đến nay, mặc kệ là hoạt động công ty, hay là ở trên phương diện khác, đều xử lý đến vô cùng tốt.
Những điều này là do mọi người rõ như ban ngày, cho nên tự nhiên rất bội phục cô.
Sau khi kết thúc một ngày công việc, đã là chín giờ tối, bởi vì có mấy dự án vừa giao lên cần phải nhanh cho ra thành quả một chút, cho nên Thẩm Chanh tăng giờ làm việc xử lý tốt chuyện trên tay.
Nằm trên sofa trong phòng làm việc, Thẩm Chanh ngay cả động cũng chẳng muốn động một chút, thật sự là quá mệt mỏi rồi.
Có thể cũng chính bởi vì như vậy, không lâu sau cô liền ngủ thi*p đi.
Đến khi điện thoại di động thả ở trên bàn trà bên cạnh rung lên, cô mới bị hoảng sợ đánh thức.
Vuốt vuốt khóe mắt có chua xót, đứng dậy lấy di động qua xem xét, có mười hai cái tin nhắn chưa đọc đến từ \'ông xã\'.
Lúc này cô mới nhớ tới, buổi chiều lúc họp cô chỉnh di động thành tĩnh âm, cho nên vẫn luôn không để ý đến từng có tin nhắn đi vào.
Xem thời gian một chút, tin thứ nhất là gởi tới lúc sáu giờ, còn lại đều cách 20 phút, thời gian hiển thị một tin cuối cùng là 9h05, cũng chính là vừa mới gửi tới.
Cô mở tin thứ nhất ra: "Có muốn anh tới đón em hay không?"
Tin thứ hai: "Có phải còn đang làm việc không?"
Tin thứ ba: "Bà xã."
Tin thứ tư: "Bảo bối."
Tin thứ năm: "Tiểu yêu tinh."
Tin thứ sáu: "Thẩm Chanh Tử...."
Tin thứ bảy: "Em dám không trả lời anh thử xem."
Tin thứ tám: "Anh ở dưới lầu công ty của em chờ em."
Tin thứ chín: "Nhân viên đều tan việc, người làm chủ như em tính toán ở công ty gác đêm ư?"
Tin thứ mười: "Tạm thời có cuộc họp phải mở, anh về Đế Cảnh rồi."
Tin thứ mười một: "Sau khi tan việc sớm về nhà một chút."
Tin thứ mười hai: "Tối nay, phân giường ngủ."
Xem hết tin nhắn, Thẩm Chanh trực tiếp bỏ qua mười một tin trước, hứng thú với một tin phân giường ngủ cuối cùng.
Cô suy nghĩ một lúc, soạn một tin: "Phân vài ngày?" Phát gửi qua.
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, qua khoảng nửa phút, Thi Vực hồi đáp một tin nhắn tới: "Tùy em."
Gần như có thể tưởng tượng bộ dạng mặt không biểu tình gì của Thi Vực vào giờ phút này, Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, tiếp tục soạn tin nhắn: "Phân giường không phải là chuyện nhỏ, em cảm thấy chúng ta hẳn là đối mặt nói. Cho nên, chờ em trở lại rồi nói sau."
Sau khi Thẩm Chanh lái ra công ty, đi tiệm bánh ngọt bán 24h lân cận mua một chút đồ ngọt, mới lái xe về nhà.
Dừng xe ở trên đường xe bên ngoài tòa nhà, lập tức có người đi tới dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cần để cho tài xế lái xe đến bãi đỗ xe không?"
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, ừ một tiếng xem như trả lời vấn đề của cô ta.
Lúc người giúp việc xoay người muốn đi, cô gọi cô ta lại: "Chờ một chút."
"Thiếu phu nhân, còn cần căn dặn gì sao?"
"Đi lấy một chai rượu đỏ đến đây."
"Vâng."
"Lại lấy một chai rượu trái cây." Thẩm Chanh lại bồi thêm một câu.
"Vâng."
Dựa theo căn dặn của cô, người giúp việc rất nhanh mang tới hai chai rượu, một chai rượu đỏ lâu năm, một chai rượu trái cây mới sản xuất.
Thẩm Chanh cầm rượu lên lầu, vừa đi lên bậc thang cuối cùng, chỉ thấy một người giúp việc bưng một cái khay đi tới từ phòng sách.
Người giúp việc nhìn thấy cô, vội bước chân nhanh đi tới: "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói tối nay ngài ấy muốn xem văn kiện đến nửa đêm, cho nên không trở về phòng ngủ."
"Xem đến nửa đêm?" Thẩm Chanh nhíu mày.
"Đúng, mới một tiếng, thiếu gia đã uống ba ly cà phê, có thể là vì nâng cao tinh thần."
"Ừ, cô đi xuống đi."
"Vâng."
Liếc mắt nhìn cửa phòng sách đóng chặt, Thẩm Chanh đưa tay sờ lên cái cằm trơn bóng của cô, do dự ở cửa phòng sách một hồi, cuối cùng vẫn vào phòng ngủ.
Thi Vực vẫn luôn nhạy cảm, cho dù là một chút tiếng động rất nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của anh, cho nên biết Thẩm Chanh đã trở về rồi.
Tay nắm 乃út máy chậm rãi siết chặt, trong đôi mắt thăm sâu nguy hiểm nhíu lại, khóe môi giương lên một nụ cười sâu không thấy đáy.
Không chú ý anh? Rất tốt.
Sau khi Thẩm Chanh trở lại phòng, đầu tiên là dùng dụng cụ mở chai mở rượu ra, sau đó mang tới hai ly rượu rót rượu, mới tìm một bộ đồ ngủ hơi lộ liễu đi phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô nhìn gương soi soi, cảm thấy đủ gợi cảm đủ dụ rồi, liền bưng hai ly rượu đi ra khỏi phòng, định đi phòng sách.
Nhưng lúc mở cửa phòng sách, cô phát hiện .... cửa lại có thể bị khóa trái rồi!