Chọc Giận Bảo Bối - Chương 371

Tác giả: Hề Yên

"Đốt lửa lại không muốn tự mình dập, có chuyện tốt như vậy sao?"
Thi Vực trầm giọng ảm ách, dường như khiến cả căn phòng đều phủ kín một áp suất thấp.
"Em không có đốt lửa...."
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, vừa đúng.
Thi Vực nhíu con ngươi nguy hiểm lại, anh nặng nề mở miệng: "Em không đốt, chẳng lẽ là anh tự đốt?"
"Chính là anh tự đốt...."
Năng lực lớn nhất của Thẩm đại mỹ nhân chính là có thể ôn nhu có thể gợi cảm, có thể làm nũng, cũng có thể giả ngốc....
Phụ nữ như vậy, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều là một hấp dẫn trí mạng.
Hầu kết Thi Vực động một chút, trong mắt đã là một mảnh đỏ đậm, nhưng anh vẫn vô cùng khắc chế lửa dục đang bắt đầu khởi động ở trong máu.
Cảm giác được nhiệt độ trên người của anh càng ngày càng nóng, Thẩm Chanh vội tránh đi chỗ mẫn cảm của anh, muốn thu tay ôm ở trên eo anh về.
Nhưng tay của cô mới buông lỏng một chút, bàn tay Thi Vực liền bao trùm xuống, ngăn lại động tác của cô, không cho cô rút tay về.
Không có cách nào, Thẩm Chanh chỉ có thể động tác cứng đờ, tiếp tục ôm anh.
Qua khoảng mười giây đồng hồ, cô lại mở miệng, giọng nói ôn nhu giống như nước: "Ông xã,.... Tối nay em không muốn làm, em muốn nghỉ ngơi, em muốn ngủ ...."
"Hôm nay em bận rộn cả một ngày, ngay cả thời gian ngủ trưa cũng không có, rất buồn ngủ, rất mệt mỏi...."
"Làm chồng, phải nên đau lòng cho vợ mình một chút chứ...."
Cô nói nhiều như vậy, nhưng sao người đàn ông này lại có thể không có chút phản ứng.
"Anh nói muốn làm với em khi nào."
Thi Vực vừa ra tiếng, liền có một cổ khí lạnh lẽo lắp đầy trong không khí, nguy hiểm mà trí mạng.
"Đúng, anh chưa nói qua, là em nói,...."
"Người phụ nữ ngốc nghếch." Thi Vực đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, thấp giọng nói: "Tối nay bỏ qua cho em."
"Thật sự?" Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, không tin tưởng hỏi.
Anh gật đầu: "Ừ."
Thẩm Chanh nhón chân lên hôn một cái ở trên môi anh, sau đó ôm lấy cổ của anh làm nũng: "Vậy .... Chờ em khôi phục thể lực, em thỏa mãn anh."
Thi Vực lại không có nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đẩy cô từ trong lòng ra, lôi kéo cô đi đến bên giường, ấn bờ vai của cô để cô ngồi đến trên giường.
Thẩm Chanh cho là anh đổi ý, không khỏi cảnh giác lên, lấy tay bảo vệ một mảnh như ẩn như hiện trước иgự¢: "Anh làm gì?"
"Em cho rằng anh muốn làm gì?" Thi Vực nhìn xuống cô từ trên cao, ung dung thản nhiên khơi gợi mày kiếm, "Hoặc có lẽ em hy vọng anh làm gì đó?"
Thẩm Chanh: "...."
Người đàn ông cực phẩm này.
Cô cảm thấy, trong luật hôn nhân nên ban hành một điều, sinh hoạt tình dục vợ chồng nên đặt ra số lượng thời hạn, một tháng năm lần, một lần năm phút đồng hồ. Hơn nữa mỗi một lần phải nói ra từ người vợ, người chồng thuận theo.
Như vậy liền không lo lắng bị ép khô nữa...
Ngay tại lúc Thẩm Chanh đang mơ mộng điều không thực tế này, Thi Vực đột nhiên xoay người, đi kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường.
Thẩm Chanh còn nhớ trong ngăn kéo này đặt chính là áo mưa, cho là anh đang làm chuẩn bị trước, phản ứng đầu tiên chính là cúi người đi qua, đóng ngăn kéo chưa hoàn toàn mở ra kia.
"Không phải nói tối nay bỏ qua cho em ư, lấy bao làm gì?" Cô hỏi anh.
Động tác trên tay Thi Vực dừng lại, nghiêng mắt nhìn cô, con ngươi âm u, "Lấy cái gì?"
"Bao đó." Thẩm Chanh nói: "Ngăn kéo này đặt bao, anh cho rằng em không biết!"
Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền dùng lực kéo ngăn kéo ra, Thẩm Chanh vốn định ngăn cản anh, nhưng vừa cúi đầu mới phát hiện, trong ngăn kéo lại có thể đặt .... một máy sấy!
Không phải áo mưa?
Vậy vừa rồi cô....
Thật xấu hổ mà!
Thi Vực dùng mặt không biểu tình quét mắt liếc nhìn Thẩm Chanh, mới lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, cắm điện vào.
"Đi sang đó ngồi."
Giọng nói, lạnh lùng.
"À!"
Thẩm Chanh đáp trầm thấp lại một tiếng, ngồi về trên giường một lần nữa.
Thi Vực tới gần cô, bật máy sấy lên, động tác êm ái sấy tóc thay cô.
"Tắm rửa phải sấy khô tóc trước, nếu không sẽ dễ bị cảm mạo."
Giọng nói trầm trầm bị tiếng máy sấy che dấu hơn phân nửa, nhưng vẫn chui vào trong lỗ tai Thẩm Chanh, chỉ là cô lại làm bộ không có nghe thấy, nhắm mắt lại dựa vào trong иgự¢ của anh.
Dù sao không phải ai cũng có thể hưởng thụ được phục vụ tri kỷ của người đàn ông này.
Sau khi sấy tóc thay cô, Thi Vực cứ đứng như thế ôm cô thêm một lát, sau khi hỏi thăm một chút chuyện công việc của cô, mới đi phòng tắm tắm rửa.
Thẩm Chanh nằm dài trên giường, chưa đến vài phút liền ngủ thi*p đi.
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được mình được người kéo vào trong một vòng tay ấm áp.
Vì vậy chôn vùi mặt vào trong иgự¢ ấm áp, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, ngủ sâu hơn.
Một đêm này, cô ngủ đến đặc biệt an ổn.
Đến khi sáng ngày hôm sau, bị người đàn ông ngủ ở bên cạnh quấy rầy tỉnh....
Một bàn tay to lớn đang làm loạn trên người của cô, sờ soạng đùi rồi sờ soạng eo, sờ soạng eo rồi sờ soạng bụng, sờ soạng bụng rồi sờ soạng иgự¢.
Từ dưới đi lên, sờ một đường đi lên!
Cô thoáng mở mắt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Bên cạnh, người đàn ông nằm nghiêng, một tay chống mặt, một tay chạy ở trên người của cô, vẻ mặt lười biếng, tác phong không đúng đắn làm cho người khác giận sôi.
Thấy cô tỉnh rồi, khóe môi còn vẽ ra một nụ cười nghiền ngẫm, "Bảo bối, không ngủ thêm lát nữa à?"
Ngủ thêm lát nữa?
Sáng sớm anh liền động tay động chân, muốn cô ngủ thêm lát nữa thế nào?
Cúi đầu, ánh mắt rơi vào vị trí tay anh đang dừng lại, cũng chính là ở trên иgự¢ của cô ....
Nhíu mày: "Đổi là anh, anh ngủ được?"
Thi Vực ừ một tiếng, lười nhác mở miệng: "Không phải phụ nữ đều rất thích người đàn ông của mình dùng cách này để trợ giúp giấc ngủ ư? Sao, em không thích?"
Lúc anh nói xong, không quên Ϧóþ một cái ở trên иgự¢ của cô.
Động tác không tính là quá nặng, nhưng vẫn là khiến Thẩm Chanh phát ra một tiếng kêu đau đớn: "Ưm ...."
"Thoải mái sao?"
Thi Vực nhếch môi, cười khẽ.
Tóc rơi tán loạn ở trên trán, hơi có chút mất trật tự, nửa người trên xích lõa, lộ ra một làn da màu lúa mạch.
Thân hình hoàn mỹ rất đẹp khiến người ta suy nghĩ lung tung hết lần này đến lần khác, trưởng thành mà gợi cảm.
Cũng may lực ý chí của Thẩm Chanh đủ mạnh, không có bị anh đầu độc.
Cô nhìn anh, rất tỉnh táo: "Sờ qua là được rồi, phải có mức độ! Lấy tay anh ra, em muốn rời giường."
"Nếu như anh nói không?" Thi Vực hoàn toàn không có tính toán muốn thả cô.
"Vậy buổi tối em sẽ tăng ca đến đêm khuya mới quay về...." Thẩm Chanh nói.
"Em dám."
"Sao em không dám? Mấy ngày nay công ty có quá nhiều chuyện phải xử lý, hoàn toàn là bận không chịu nổi. Buổi tối anh giày vò em không cho em ngủ đã đành, buổi sáng còn quấy rầy em không cho em rời giường!"
"Buổi tối giày vò em không cho em ngủ?" Thi Vực híp híp mắt, nguy hiểm lan tràn: "Em xác định không nói mê sảng chứ?"
"...."
Được rồi, cô thừa nhận cô nói mê sảng, bởi vì tối hôm qua anh quả thật không có giày vò cô.
Nhưng, vô số buổi tối trước tối hôm qua thì sao? Không có giày vò ư? Có để cho cô ngủ à?
Khiến cho tinh thần cô không phấn chấn thì thôi đi, vậy mà vẫn cứ như là chuyện đương nhiên!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc