Khi Thẩm Chanh về đến nhà vừa đúng mười giờ, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đã ngủ say.
Cô nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng trẻ, ở bên cạnh coi chừng hai tên nhóc kia ngủ được một giấc, mới trở về phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng, cô trực tiếp lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ, xoay người đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong đi ra, cô vừa lau chùi tóc ẩm ướt, vừa sửa sang lại đồ ngủ trên người.
Cô mặc một bộ đồ ngủ chiffon màu đen, vải vóc mỏng nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người gợi cảm uyển chuyển của cô.
Cô đi chân trần đến trước cửa sổ sát đất, đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài một lúc, đợi cho tóc gần khô, liền định ngồi xuống ở trên ghế sofa.
Nhưng cô mới vừa xoay người, một bóng đen liền bao trùm cả người cô, không đợi cô nhìn rõ người đàn ông đứng ở trước mặt, đã bị đối phương kéo một phát vào trong lòng.
Bàn tay ấm áp cầm chặt eo nhỏ của cô, anh cúi đầu liền ngậm lấy môi của cô.
"Ưm!"
Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc một giây, vào lúc ngửi thấy được mùi thuốc lá và một mùi thơm ngát chỉ có riêng trên người anh, cô mới phản ứng kịp.
Anh .... trở về rồi.
Giống như đã qua rất lâu, Thi Vực ôm chặt cô vào trong иgự¢, bá đạo cạy hàm răng của cô, đầu lưỡi rất nhanh đảo qua mỗi một tấc trong miệng cô.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh bị cô hôn đến sắp không thở nổi, không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ.
Hai tay của cô chống ở trên иgự¢ anh, muốn đẩy anh ra, nhưng anh đột nhiên thả nhẹ nụ hôn này, không thô lỗ như vừa rồi, mà ôn nhu đến làm cho người ta ngất ngây.
Tay Thẩm Chanh thoáng mất sức lực, xụi lơ ở trong lòng anh, mặc anh đòi hỏi, chiếm đoạt.
"Ừ, ưm ...."
Trong môi đỏ phát ra tiếng than nhẹ không chịu nổi, một nụ hôn này giống như thuốc thúc tình, trêu chọc nâng Dụς ∀ọηg bị nén mười mấy tiếng lên.
Thẩm Chanh bất giác giơ tay lên, ôm cổ của anh, nhón mũi chân đáp lại nụ hôn của anh.
Da trên người Thi Vực như là đang bị lửa đốt, nóng hổi dữ dội, dường như có thể hòa tan người ta.
Một tay anh ôm lấy eo Thẩm Chanh, một tay giữ ở trên gáy cô, cúi đầu theo độ cao của cô, từ từ hôn sâu hơn.
Hai người quấn chặt vào nhau, hôn đến khó chia lìa, tiếng thở hổn hển, tiếng hơi thở mờ ám, không ngừng quanh quẩn trong không khí, không tiêu tán được.
Hai người hôn một đường từ sofa đến bên cửa sổ, Thi Vực chống đỡ thân thể Thẩm Chanh ở trên cửa sổ sát đất, thở dốc hôn miệng của cô, hút ngọt ngào ở trong miệng cô.
Hô hấp Thẩm Chanh càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng không ổn định, trước иgự¢ nhấp nhô lên xuống, trên dưới toàn thân như là bị đốt lửa, thiêu rụi da của cô vừa nóng vừa đau, một tiếng rồi một tiếng tiếng thở trầm thấp tràn ra từ trong miệng cô.
Mà cô phát ra âm thanh như vậy, đối với đàn ông mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn trí mạng, có thể là không khắc chế được, anh đột nhiên nặng nề cắn lên môi của cô.
"Ưm!"
Trên môi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, Dụς ∀ọηg nồng đậm lui đi vài phần, Thẩm Chanh cũng tỉnh táo không ít.
Mở ra hai mắt bởi vì hôn quá nhập thần mà nhắm lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô cũng không khách sáo, hung hăng cắn lại anh một ngụm.
Bị cô khẽ cắn như vậy, chút hương vị tinh mặn nhanh chóng chui vào trong miệng, khiến Thi Vực đau đến hút ngược một hơi khí lạnh, "Ưm ...."
Anh mở mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhuộm đỏ của cô, mắt lạnh lùng, nguy hiểm khi*p người.
Bốn cánh môi còn dán thật chặt một chỗ, hai bên đều không có ý định muốn tách ra, cứ duy trì tư thế ban đầu, mờ ám đến cực điểm.
Qua khoảng mười giây đồng hồ, Thẩm Chanh một phát đẩy anh ra, đưa tay lau cánh môi một chút, lên án sự тһô Ьạᴏ của anh: "Động một chút lại cắn người, anh là chó à!"
"Em không có cắn anh à?"
Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Vực đã trả lời như vậy, bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã này, cùng với đàn ông hung mãnh như thú vừa rồi, cứ tưởng như hai người.
Thẩm Chanh dựa vào trên cửa sổ, nhíu mày ngắm nhìn người đàn ông trước mặt: "Em cắn anh là bởi vì anh cắn em trước, hôn thì hôn, anh cắn người làm gì?"
Nhìn cánh môi kiều diễm ướƭ áƭ kia của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng мơи тяớи, lòng ngón tay có chút thô ráp in dấu ở phía trên, hơi ngứa, tê tê một chút.
Giống như là lông vũ cào ở trong lòng, có một loại cảm giác mầu nhiệm nói không nên lời.
Thẩm Chanh đẩy bàn tay không an phận của anh ra, sau đó chuyển sang vị trí bên cạnh một chút.
Nhìn cử động của cô, Thi Vực không nhịn được khơi gợi khóe môi lên, nhìn cô thật sâu, "Ai biểu em giày vò như vậy, khiến anh ᴆụng đến em một chút liền muốn ôm em, hôn em, cắn em, làm em."
Anh nói hai chữ cuối cùng đến đặc biệt nặng, ngoài nghiền ngẫm lại mang theo vài phần hương vị khiêu khích.
Thẩm Chanh hiểu anh rất rõ.
Lúc anh nói mỗi một câu đều ẩn giấu mục đích, kể cả câu vừa rồi, ôm em, hôn em, cắn em, làm em.
Ba cái trước đã xong, nói cách khác, kế tiếp chính là làm.
"Không phải nói còn phải ở nước ngoài mấy ngày ư, sao lại trở về rồi?" Cô dời chủ đề.
Nghe cô hỏi như vậy, Thi Vực giương nhẹ khóe môi, cười như không cười: "Tại sao anh trở về, chẳng lẽ em không biết?"
"Không biết."
"Nếu như anh nhớ không lầm, kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi. Hơn nữa hai tháng gần đây đều rất đúng ngày, không tới trước cũng không tới muộn." Anh cười khẽ: "Nếu như anh không trở về trước thời gian hành kinh của em, vậy anh có ít nhất mười ngày không thể hoan ái với em rồi."
"Anh có biết xấu hổ hay không? Kỳ kinh nguyệt của em mà anh cũng nhớ! Còn có hoan ái, lúc anh nói hai chữ đó mà không cảm thấy ngượng ngùng ư?"
Nói ngủ thì thôi đi, làm cũng bỏ đi, hiện tại anh lại có thể dùng tới hai chữ hoan ái!
Còn nhớ kỳ kinh nguyệt của cô!
"Ngượng ngùng?" Anh híp híp mắt: "Nam hoan nữ ái, chẳng lẽ không phải là hoan ái? Hay em còn muốn anh nói trực tiếp hơn một chút .... Làm yêu."
"...."
Làm ông bác anh!
Ra nước ngoài một chuyến, trình độ không biết xấu hổ lại tăng cao mấy cấp bậc.
Thi Vực đột nhiên đưa tay kéo cô tới, dùng ngón tay nâng cằm thon của cô lên, để cho cô nhìn thẳng anh.
"Có nhớ đến anh?"
Giọng nói sâu lắng vang lên, dường như có thể nhiễu loạn tâm trí người ta
Bị anh giữ cằm, Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, ánh mắt không có né tránh, "Nếu nhớ, thì như thế nào?"
"Ừ ...." Anh cúi đầu trầm tư mấy giây, sau đó mím động môi mỏng: "Nếu nhớ..., tối nay làm em một lần, tư thế do em chọn."
"Vậy không nhớ thì sao?" Làm một người vươn lên, Thẩm Chanh không "xấu hổ" hỏi.
"Không nhớ, vậy thì làm đến anh hài lòng mới thôi, đồng thời tặng kèm em mười tư thế độ khó cao."
Trong đôi mắt thăm sâu, bao hàm nụ cười sâu không lường được, khiến người ta đoán không ra tâm trạng giây phút này của anh là gì.
"Độ khó cao? Có bao nhiêu khó?" Người phụ nữ nào đó tiếp tục hỏi.
"Đứng ngồi nằm ...."
"Ngừng!"
Mới nghe anh nói ba tư thế, Thẩm Chanh đã liên tưởng đến tư thế độ khó cao chỉ có trong những phim hành động kia.
Nếu thật dùng những tư thế kia, chắc hẳn cô ba ngày không xuống giường được!
"Có nhớ đến anh không?" Anh lại lặp lại vấn đề vừa rồi lần nữa.
"Nhớ nha." Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp nhào tới ôm lấy eo của anh, kề mặt ở Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, như con mèo nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn cọ cọ, "Ông xã, tối nay cầu nghỉ ngơi!"