Thấy cô không nhận lấy điện thoại, Thi Mị liền muốn thu hồi di động, nhưng Thẩm Chanh lại đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay anh vào lúc này.
Do dự một chút, vẫn nhập sinh nhật của mình vào trên màn hình điện thoại.
Quả nhiên, màn hình khóa liền mở ra.
Lúc nhập mở tin nhắn, cô cũng nhập sinh nhật của mình vào.
Mật mã .... Chính xác.
Nhìn thấy tin nhắn đầu tiên đến từ \'Thi Vực\', cô không khỏi nhăn lông mày một chút, ngay sau đó dùng ngón tay chạm vào màn hình, mở tin nhắn ra.
Nội dung tin nhắn: "Có thể cùng xem mưa sao băng với vợ của tôi, nhưng tôi muốn cảnh cáo anh ba điểm: Một, không được nói thích cô ấy, không được nói lời dễ nghe. Hai, không cho phép tỏ ra săn đón với cô ấy, không cho phép nịnh nọt cô ấy. Ba, cùng ra ngoài với cô ấy không thể vượt qua một tiếng, nhất định phải duy trì khoảng cách một mét xa."
Xem hết tin nhắn này, Thẩm Chanh kết hợp ba điểm này lại thành: Không được đánh mục đích lên vợ của tôi!
Quả nhiên là người đàn ông có tinh thần chiếm hữu rất mạnh, không cho phép người khác nói thích cô, không cho phép người khác nịnh nọt cô, không cho phép người khác ở cùng cô thời gian dài....
Nhưng, có đôi khi đàn ông bá đạo vẫn là thật đáng yêu.
Mới vừa rồi vẻ mặt cô còn lạnh lùng, lúc xem tin nhắn Thi Vực gửi tới xong, liền có ý cười, mặc dù là nhàn nhạt, nhưng đã đủ chứng minh giây phút này tâm trạng cô rất tốt.
Bởi vì dù cho người nào đó thân ở nước ngoài cũng đều nhớ thương cô, không cho phép người đàn ông khác tiếp cận cô.
Lúc Thẩm Chanh trả điện thoại lại cho Thi Mị, nụ cười trên mặt lui đi vài phần, cô hỏi anh ta: "Tại sao anh muốn dùng sinh nhật của tôi thiết lập mật mã?" .
Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Mị chỉ trả lời qua loa một câu, "Dễ nhớ."
"Vậy tốt hơn hết là anh đừng thiết lập mật mã."
"Trong điện thoại của tôi có chuyện cơ mật, không thiết lập mật mã dễ dàng bị người trộm lấy."
".... Lấy cớ."
"Cũng có thể coi là vậy." Thi Mị cười nhẹ một tiếng: "Hiện tại chúng ta có thể xuất phát xem mưa sao băng chưa?"
"Mấy giờ rồi?" Nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy Thi Khả Nhi còn chưa tới, Thẩm Chanh liền nghĩ muốn kéo dài thời gian, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy buổi tối trai đơn gái chiếc đi ra ngoài là không tốt lắm, dù cho không có gì, người khác cũng sẽ hiểu lầm.
Mắt Thi Mị nhìn đồng hồ đeo tay: "Tám giờ bốn hai."
"Vậy chờ một chút." Thẩm Chanh nói.
"Chờ cái gì?" Thi Mị không hiểu rõ ý của cô.
"Chờ mưa sao băng ...."
Cô vừa dứt lời, một chiếc xe việt dã màu đen liền lái tới từ đằng xa, đèn xe rất sáng, chói đến mức Thẩm Chanh không mở mắt ra nổi.
Thi Mị thấy thế, đi một bước đến bên cạnh, vừa vặn che chắn thân thể của cô, đèn xe liền chiếu lên người của anh.
Xe việt dã càng lúc càng gần, lúc cách hai người còn ba mét xa liền dừng lại.
Tắt lửa, tắt đèn, Thi Khả Nhi đẩy cửa xe ra nhảy xuống từ trên xe.
Làm liền một mạch động tác, rất là dứt khoát.
Cô mặc một áo phông màu đen, quần ngắn màu đen, và đôi giày đế bằng cùng màu.
Bởi vì bị gió thổi qua, tóc của cô có chút rối loạn, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng mỹ quan chút nào, cho dù là vào buổi tối, tướng mạo và dáng người kinh người của cô cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Thẩm Chanh quan sát đánh giá cô, trong mắt lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Không tệ, xinh đẹp.
Thi Khả Nhi đã đi tới bên này, nhìn thấy hai người, giơ tay lên phất phất tay.
"Anh,...."
Cô vốn muốn cùng chào hỏi hai người, nhưng sau khi gọi anh, lại cảm thấy gọi chị dâu không ổn, vì vậy tự giác thu hai chữ chị dâu về.
Anh vaf chị dâu này, không thể đặt chung một chỗ gọi, nếu không quan hệ liền thay đổi rồi.
Nhìn thấy Thi Khả Nhi, Thi Mị nhăn mày lại.
"Sao em lại tới đây?" Giọng điệu rõ ràng có chút không vui.
"Chị dâu." Thi Khả Nhi đầu tiên là chào hỏi Thẩm Chanh bên cạnh, mới cười trả lời anh: "Đi ngang qua, không được sao?"
Liếc xéo cô, Thi Mị nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Một cô gái buổi tối mò mẫm ở bên ngoài làm gì? Còn ăn mặc tùy tiện như vậy."
Thi Khả Nhi cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình.
Cô vậy mà tùy tiện?
Ngẩng đầu nhìn Thi Mị, cô cười cười không sao cả: "Hiện tại là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như cổ nhân cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, không lộ cổ lộ đùi ở trước mặt người khác ư? Anh, anh tụt hậu rồi."
Thi Mị: "...."
Anh nói một câu, cô luôn có trăm ngàn câu để phản bác.
Thi Khả Nhi lại không có ý muốn bỏ qua, nói tiếp: "Hơn nữa, em mặc như vậy đã đủ bảo thủ rồi. Không giống những phụ nữ khác, mặc lộ vai, mặc hở rốn, mặc lộ ௱ôЛƓ, kiểu ba điểm.... Đúng không."
Cô nói xong, còn cười hỏi Thẩm Chanh bên cạnh một câu: "Chị dâu, chị nói có đúng không?"
Thẩm Chanh chỉ cười không nói, hai anh em này đối đầu không ai nhường ai, thật ra cô có thể đổi một góc độ để nhìn.
Thi Mị, nên biết Thi Khả Nhi là con nuôi a.
Giữa đàn ông và phụ nữ chẳng qua chỉ cách một lớp màn sa, có nhiều thứ, nói không chừng có thể đánh phá.
Bởi vì Thi Khả Nhi tới kịp thời, cho nên đương nhiên sẽ gia nhập hàng ngũ xem mưa sao băng.
Tuy rằng Thi Mị có chút không thoải mái, nhưng vẫn không có đuổi người.
Trên đường lái xe đi Tây Sơn, anh vẫn luôn lặng im không nói, nhìn thẳng về phía trước, lái xe hết sức chuyên chú.
Đi xe nửa tiếng, xe dừng ở một bãi cỏ rộng trên Tây Sơn, bãi cỏ này rất rộng, mênh ௱ôЛƓ bát ngát, ở phía trước 1000m là một vách núi, nhưng chung quanh đã làm biện pháp phòng hộ, không có tai hoạ ngầm.
Đứng ở trên thảm cỏ, có thể nhìn thấy được cảnh đêm cả thành Đô, mặc kệ là cao ốc cao tầng, hay là ánh đèn nhấp nháy, đều thu hết vào mắt.
Giương mắt nhìn lên, khắp bầu trời đêm giống như gần trong gang tấc, sao trên trời, vầng trăng sáng, dường như có thể đụng tay đến.
Bước xuống từ trên xe, Thi Khả Nhi chào hỏi với Thi Mị và Thẩm Chanh, sau đó tự mình đi phía trước chụp cảnh đêm.
"Như thế nào?"
Thi Mị đi ở bên cạnh Thẩm Chanh, một tay cắm ở túi quần trong, môi mỉm cười, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên gương mặt tuấn mỹ của anh, nổi bật hình dáng rõ ràng.
Quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, Thẩm Chanh hơi nhếch môi lên, "Cũng không tồi."
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, Thi Mị lại đứng ở bên cạnh cô, anh lấy một điếu thuốc ra muốn hút, nhưng suy nghĩ một lúc, lại bỏ điếu thuốc về trong hộp thuốc lá.
Chú ý tới hành động của anh, Thẩm Chanh hỏi anh: "Sao không hút?"
Thi Mị cười khẽ: "Phá hỏng hào hứng."
Nói xong, anh giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ, giương môi: "Còn một phút."
Anh ám chỉ là hút thuốc, sẽ phá hư đêm tốt đẹp này.
Thẩm Chanh cười cười, không nói gì.
Thấy Thi Khả Nhi đang chụp ảnh cách đó không xa, liền gọi cô ấy một tiếng, nhắc nhở cô mưa sao băng sắp tới rồi.
Trong nháy mắt vừa dứt lời, từng vì sao nhanh chóng phá vỡ bầu trời, lấp lánh trong giây lát, lướt ra tia sáng vô cùng kỳ lạ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Thẩm Chanh gần như theo bản năng tạo hai tay thành chữ thập, nhắm mắt lại.
Đợi khi cô mở mắt ra, sao băng đã thoáng qua rất nhanh, biến mất ở trong màn đêm, để lại cho bầu trời một dấu vết hoàn mỹ.
Dấu vết từ từ phai nhạt, biến mất, bầu trời đã khôi phục lại sự yên tĩnh.