Nghe được tiếng cười của bọn chúng, trái tim Thẩm Chanh đều tan rồi.
Duỗi tay nắm lấy tay thịt nhỏ béo ụt ịt của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, cô không khỏi nhếch môi cười.
Đây là con trai cô.
Căn dặn người giúp việc đi phòng sách mang điện thoại di động của cô tới đây, cô chụp mấy tấm của hai tiểu bảo bối gửi cho Thi Vực, phía trên còn kèm theo một hàng chữ: Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không.
Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp dài bốn tiếng, đang dựa vào ở trên ghế sofa nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiếng di động vang lên, anh ngay cả mắt cũng không mở một chút, liền lấy điện thoại từ bên cạnh qua.
Nắm trong tay một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở mắt ra, mở khóa màn hình, thấy là tin nhắn đến từ \'bà xã\', anh không khỏi giơ khóe môi lên.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào trên màn hình, mở tin nhắn ra.
Sau khi lật xem hết ảnh của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, anh mới chú ý tới một câu sau cùng.
Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không?
Anh cười trầm thấp, hồi đáp một câu: "Rất đẹp. Nhưng, em có tình nhân mà anh không có, có phải là có chút bất công không?"
Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, hồi đáp anh: "Bất công thì thế nào?"
Thi Vực: "Không được tốt lắm. Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh cũng phải nuôi một tình nhân."
Thẩm Chanh: "Nuôi một sao đủ? Ít nhất phải là bốn!"
Thi Vực: "Tại sao?"
Thẩm Chanh: "Bởi vì tối mỗi ngày anh đều muốn làm bốn lần, tìm bốn tình nhân, một người hầu hạ anh một lần, anh khẳng định thoả mãn lại khoan khoái!"
Thi Vực: "...."
Thẩm Chanh: "Nếu như ban ngày anh còn muốn làm, vậy phải nhiều thêm mấy người."
Thi Vực: "Thẩm Chanh Tử, anh mới ra ngoài một ngày em liền trở nên hư hỏng như vậy, hửm?"
Người phụ nữ này, biết rõ anh nói tình nhân là con gái, còn cố ý giả bộ hồ đồ.
Thẩm Chanh: "Trước kia em rất thuần khiết nha, kể từ sau khi kết hôn vơi anh, liền không biết thuần khiết viết như thế nào rồi... Sofa, phòng tắm, phòng khách, sàn nhà .... Lăn lại lăn, anh còn không cho em mặc quần áo, anh nói em có thể không bị anh dạy hư ư?"
Thi Vực: "Cho nên ý của em là trách anh?"
Thẩm Chanh: "Anh тһô Ьạᴏ như vậy, em làm sao dám trách anh...."
Thi Vực: "Ừ, chờ anh trở lại cho em kiến thức một chút cái gì gọi là тһô Ьạᴏ chân chính. Trước khi là ở sofa phòng tắm phòng khách và sàn nhà, tiếp theo em biết là chỗ nào rồi chứ?"
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Trong xe."
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Đã lâu như vậy, anh còn chưa làm em ở trong xe. Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em rồi. Cái loại cảm giác này, nhất định ...."
Anh cố ý nói một nửa giữ một nửa, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Vì vậy Thẩm Chanh dùng tư tưởng bị dạy hư của mình bổ sung một câu đầy đủ: Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em, cái loại cảm giác này, nhất định khiến người dục tiên dục tử.
Hư hỏng....
Thẩm Chanh không có ý định tiếp tục đáp lại, vì vậy bỏ di động qua một bên.
Nhưng sau khi để xuống lại nghĩ tới điều gì đó, vội cầm điện thoại tới đây, soạn một tin "Khi nào anh về" gửi cho Thi Vực.
Thi Vực rất nhanh liền hồi đáp, nói là sau một tuần lễ nữa.
Thẩm Chanh tính một chút, qua bảy ngày nữa đúng lúc là kỳ kinh nguyệt của cô.
Sau khi sinh đứa nhỏ cai sữa xong, kinh nguyệt liền khôi phục bình thường, hơn nữa còn càng thêm đúng ngày hơn trước khi mang thai.
Trước đó có lúc sẽ sớm một tuần lễ, có lúc sẽ trì hoãn hơn mười ngày, cho nên vẫn luôn không chuẩn xác. Nhưng mấy tháng này, kinh nguyệt gần như trình diện đúng ngày.
Nói cách khác .... Anh vừa về đến, cô có thể khiến anh đẹp mặt rồi.
Cuối cùng, cô hồi đáp một câu: "Ông xã, chờ anh trở về ...." Còn phối hợp một hình trái tim.
Chương 726: Ông xã, chờ anh trở về ....
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Nghe được tiếng cười của bọn chúng, trái tim Thẩm Chanh đều tan rồi.
Duỗi tay nắm lấy tay thịt nhỏ béo ụt ịt của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, cô không khỏi nhếch môi cười.
Đây là con trai cô.
Căn dặn người giúp việc đi phòng sách mang điện thoại di động của cô tới đây, cô chụp mấy tấm của hai tiểu bảo bối gửi cho Thi Vực, phía trên còn kèm theo một hàng chữ: Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không.
Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp dài bốn tiếng, đang dựa vào ở trên ghế sofa nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiếng di động vang lên, anh ngay cả mắt cũng không mở một chút, liền lấy điện thoại từ bên cạnh qua.
Nắm trong tay một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở mắt ra, mở khóa màn hình, thấy là tin nhắn đến từ \'bà xã\', anh không khỏi giơ khóe môi lên.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào trên màn hình, mở tin nhắn ra.
Sau khi lật xem hết ảnh của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, anh mới chú ý tới một câu sau cùng.
Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không?
Anh cười trầm thấp, hồi đáp một câu: "Rất đẹp. Nhưng, em có tình nhân mà anh không có, có phải là có chút bất công không?"
Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, hồi đáp anh: "Bất công thì thế nào?"
Thi Vực: "Không được tốt lắm. Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh cũng phải nuôi một tình nhân."
Thẩm Chanh: "Nuôi một sao đủ? Ít nhất phải là bốn!"
Thi Vực: "Tại sao?"
Thẩm Chanh: "Bởi vì tối mỗi ngày anh đều muốn làm bốn lần, tìm bốn tình nhân, một người hầu hạ anh một lần, anh khẳng định thoả mãn lại khoan khoái!"
Thi Vực: "...."
Thẩm Chanh: "Nếu như ban ngày anh còn muốn làm, vậy phải nhiều thêm mấy người."
Thi Vực: "Thẩm Chanh Tử, anh mới ra ngoài một ngày em liền trở nên hư hỏng như vậy, hửm?"
Người phụ nữ này, biết rõ anh nói tình nhân là con gái, còn cố ý giả bộ hồ đồ.
Thẩm Chanh: "Trước kia em rất thuần khiết nha, kể từ sau khi kết hôn vơi anh, liền không biết thuần khiết viết như thế nào rồi... Sofa, phòng tắm, phòng khách, sàn nhà .... Lăn lại lăn, anh còn không cho em mặc quần áo, anh nói em có thể không bị anh dạy hư ư?"
Thi Vực: "Cho nên ý của em là trách anh?"
Thẩm Chanh: "Anh тһô Ьạᴏ như vậy, em làm sao dám trách anh...."
Thi Vực: "Ừ, chờ anh trở lại cho em kiến thức một chút cái gì gọi là тһô Ьạᴏ chân chính. Trước khi là ở sofa phòng tắm phòng khách và sàn nhà, tiếp theo em biết là chỗ nào rồi chứ?"
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Trong xe."
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Đã lâu như vậy, anh còn chưa làm em ở trong xe. Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em rồi. Cái loại cảm giác này, nhất định ...."
Anh cố ý nói một nửa giữ một nửa, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Vì vậy Thẩm Chanh dùng tư tưởng bị dạy hư của mình bổ sung một câu đầy đủ: Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em, cái loại cảm giác này, nhất định khiến người dục tiên dục tử.
Hư hỏng....
Thẩm Chanh không có ý định tiếp tục đáp lại, vì vậy bỏ di động qua một bên.
Nhưng sau khi để xuống lại nghĩ tới điều gì đó, vội cầm điện thoại tới đây, soạn một tin "Khi nào anh về" gửi cho Thi Vực.
Thi Vực rất nhanh liền hồi đáp, nói là sau một tuần lễ nữa.
Thẩm Chanh tính một chút, qua bảy ngày nữa đúng lúc là kỳ kinh nguyệt của cô.
Sau khi sinh đứa nhỏ cai sữa xong, kinh nguyệt liền khôi phục bình thường, hơn nữa còn càng thêm đúng ngày hơn trước khi mang thai.
Trước đó có lúc sẽ sớm một tuần lễ, có lúc sẽ trì hoãn hơn mười ngày, cho nên vẫn luôn không chuẩn xác. Nhưng mấy tháng này, kinh nguyệt gần như trình diện đúng ngày.
Nói cách khác .... Anh vừa về đến, cô có thể khiến anh đẹp mặt rồi.
Cuối cùng, cô hồi đáp một câu: "Ông xã, chờ anh trở về ...." Còn phối hợp một hình trái tim.
Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc gọi tới.
Thấy là số xa lạ, Thẩm Chanh chần chờ một chút, nhưng vẫn nhận: "Alo."
"Đi ra, dẫn em đi tới một nơi."
Giọng nói của đối phương khàn khàn mà dồi dào từ tính, dường như có thể trêu chọc cõi lòng người.
"Đi đâu?"
Mặc dù đối phương mới nói một câu, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghe ra giọng nói của anh.
Là Thi Mị.
"Đi ra thì biết ngay thôi." Thi Mị dừng một chút, sau đó nói: "Nếu như em không đi ra, tôi liền ở bên ngoài chờ em cả đêm. Sẽ đợi được em mới thôi."
"Thi Mị."
Thẩm Chanh cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một chút.
"Ừ, tôi ở đây, em nói đi."
"Anh là anh trai người đàn ông của tôi, tôi là vợ của em trai anh. Quan hệ của chúng ta như vậy, anh cảm thấy chúng ta thích hợp một mình ra ngoài ăn cơm ư?" Cô hỏi.
"Không có gì không thích hợp." Thi Mị giương nhẹ khóe môi, "Chúng ta quang minh chính đại, không có người nói xấu."
"...."
Anh muốn nói, anh ra ngoài ăn cơm, ai dám nói xấu.
Đường đường môn chủ Mị Cửu Môn, nắm trong tay quyền sinh sát hơn mười vạn người, lật tay làm mây úp tay làm mưa, ai dám nói xấu anh?
"Tôi ở bên ngoài chờ em."
Nói xong câu đó, Thi Mị trực tiếp treo cúp điện thoại.
Tuy rằng chưa quen biết Thi Mị bao lâu, nhưng Thẩm Chanh vô cùng rõ ràng tính tình của anh.
Anh giống như Thi Vực, nói một không hai, mặc kệ là ưng thuận hứa hẹn hay là đáp ứng chuyện của người khác, xưa nay luôn là nói được thì làm được.
Cô ngồi xuống suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi ra xem một chút.
Chỉ có điều, trước khi cô đi ra, liền gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi.
Lúc Thẩm Chanh đi ra từ biệt thự, Thi Mị đang tựa ở trên đèn đường ngoài cửa lớn hút thuốc, tư thế hút thuốc rất tùy ý, thỉnh thoảng sẽ nhổ ra một hai cái vòng khói.
Vừa vặn hút hết một điếu thuốc, anh ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng đế giày vê tắt.
Khuôn mặt tuấn tú như đao khắc ẩn giấu dưới ngọn đèn lờ mờ, không thấy rõ nét mặt của anh lắm, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Anh nhìn thấy Thẩm Chanh, cười: "Biết em sẽ đi ra ngoài."
"Ừ, anh lợi hại."
Thẩm Chanh thuận miệng đáp lại một câu, sau đó đi đến trước mặt anh, nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Thi Mị đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi giương nhẹ, "Tiếp qua 45 phút có một cơn mưa sao băng, nghe nói là trăm năm khó gặp một lần, đêm tốt đẹp như vậy, tôi qua với em."
Anh cười có chút ngả ngớn, nhưng mặc kệ nhìn thế nào đều làm cho người ta không chán ghét nổi, dường như trên người anh mang theo một loại ma lựccó thể nhiễu loạn tâm trí con người.
Chỉ là tự chủ của Thẩm Chanh rất mạnh, vốn không bị anh đầu độc, cô liếc nhìn anh, "Xem mưa sao băng vốn không có gì, nhưng chúng ta cùng xem liền không bình thường, hơn nữa, chuyện anh muốn cùng xem mưa sao băng với tôi này, em trai của anh có biết không?"
Nghe được lời của cô, Thi Mị đột nhiên cười, "Sao, em sợ nó biết?"
"Ừ, sợ." Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, "Tôi sợ anh ấy không cho tôi tiền xài, không cho tôi cơm ăn, không cho tôi giường ngủ,...."
"Vậy tôi nuôi dưỡng em." Thi Mị nhẹ nhàng cười.
"Đừng làm rộn." Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Có thể đứng đắn chút không."
"Tôi rất nghiêm chỉnh, đặc biệt ở trước mặt em." Thi Mị nói xong, đưa tay đưa điện thoại di động của anh tới: "Mật mã mở khóa là sinh nhật của em, mật mã tin nhắn là sinh nhật của em. Xem tin nhất đầu tiên, người đàn ông của em gởi tới."
Mật mã mở khóa là sinh nhật của cô?
Mật mã tin nhắn.... là sinh nhật của cô?
Sinh nhật của cô, sao anh ta biết được? Tại sao còn dùng để thiết lập mật mã?