Chọc Giận Bảo Bối - Chương 360

Tác giả: Hề Yên

"Nhưng vào ngày làm xong chiếc nhẫn đó, trên đường con bé lái xe về công ty gặp một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, tài xế gây chuyện bỏ chạy tại chỗ, sau đó có người qua đường báo cảnh sát, đợi lúc nhân viên cứu hộ chạy tới, con bé đã bỏ lỡ thời gian cấp cứu, không trị bỏ mình."
"Sau đó cảnh sát giao thông điều tra hiện trường tai nạn xe cộ, phát hiện chiếc xe gây chuyện lúc ấy tăng tốc, hơn nữa ở hiện trường tai nạn xe cộ không tìm được một chút dấu vết phanh lại, kiểm tra xe, phát hiện thắng xe không có trục trặc."
"Trên xe, không tìm được bất kỳ vật liên quan có thể chứng minh thân phận tài xế gây chuyện, thậm chí đến cả vân tay cũng không lấy ra được."
"Nói cách khác, tai nạn xe đó không phải là một tai nạn giao thông bình thường, mà là có người có ý định làm, có ý định mưu sát."
"Bản thiết kế giấy, thành phẩm chiếc nhẫn, cùng với tất cả tài liêu liên quan trên xe của em gái anh, toàn bộ đều không cánh mà bay."
"Lúc trời tối, chỗ công ty vàng bạc đá quý của con bé bốc cháy, mà tầng lầu cháy đúng lúc là chỗ tầng phòng làm việc của con bé, một trận lửa lớn, thiêu hủy tất cả di vật của nó, kể cả máy vi tính."
"Bản dự bị con bé lưu ở trong máy vi tính, và phương án thiết kế trong tủ tài liệu, bị trận lửa đó thiêu hủy toàn bộ, cũng không tìm được thứ gì liên quan đến con bé nữa."
Nghe đến đó, tâm Diệp Tử siết chặt, như là thấy được hiện trường tai nạn xe cộ ba năm trước, là tàn nhẫn bao nhiêu.
Tần Cận nặng nề khép con ngươi lại, môi mỏng khó khăn mím động: "Vào ba tháng sau tai nạn xe cộ của em gái anh phát sinh, Cố Liên Thành mở ra một buổi họp ở thành Giang, ra mắt thiết kế mới nhất của cô ta, một chiếc nhẫn tên là « ngôi sao sáng chói » ."
Đầu óc Diệp Tử ngây ngẩn, cho tới bây giờ cũng không phải là một người lòng dạ cẩn thận, nhưng vẫn nghĩ tới điều gì đó.
Tần Cận nói tiếp: "Khi đó Cố Liên Thành chỉ là một nhà thiết kế có chút danh tiếng, người quen biết cô ta thật sự rất ít. Nhưng chỉ vì ngôi sao sáng chói này, khiến cô ta nổi tiếng trong một đêm, giá trị con người tăng vọt, nổi tiếng tăng mạnh. Sau khi, ngôi sao sáng chói cũng bị nâng đến giá trên trời."
"Làm trùm trang sức thành Giang, ngày đầu tiên ngôi sao sáng chói đưa ra thị trường, anh liền xài số tiền lớn mua nó, do đó khiến nó đã trở thành trang sức thành Trấn Điếm Chi Bảo. Định giá là: 9999999."
Tần Cận lại dừng lại, nâng mặt Diệp Tử lên hỏi cô, "Biết tại sao phải nhất định là cái giá tiền này không?"
Diệp Tử nhìn anh, nói, "Là bởi vì giữ lại lâu dài sao?"
"Đúng." Tần Cận nhắm mắt một chút, lại chuyển đến trên đề tài lúc trước: "Bởi vì hành động này nên Cố Liên Thành hiểu lầm anh coi trọng cô ta, cho nên chủ động theo đuổi anh. Nhưng khi đó anh cự tuyệt cô ta. Cho nên cô ta trở về thành Đô. Suốt ba năm qua, cô ta cũng có không ít tác phẩm tốt, chỉ là không có một cái nào có thể so sánh với ngôi sao sáng chói?"
"Bởi vì ngôi sao sáng chói không phải là tác phẩm của cô ta." Diệp Tử hít một hơi thật sâu, "Là của em gái anh, đúng không ...."
"Đúng." Tần Cận cười khẽ : "Định giá 9999999, là vì chiếc nhẫn kia, rất có thể là vật duy nhất em gái anh lưu lại trên đời. Con bé từng nói, nó muốn đem thứ tốt nhất cho người yêu nhau, cho nên anh không có giữ lại chiếc nhẫn kia. Bởi vì đây mới là chuyện nó mong muốn."
Hốc mắt Diệp Tử hồng hồng, "Anh nhất định phải tìm được hung thủ."
"Hung thủ?" Tần Cận bật cười: "Anh tra xét ba năm, cũng âm thầm tra xét Cố Liên Thành ba năm. Buồn cười chính là, ba năm này, lại không có tra được bất kỳ một chút manh mối. Không có chứng cớ có thể chứng minh ngôi sao sáng chói không phải xuất ra từ tay Cố Liên Thành, cũng không có chứng cớ có thể chứng minh cô ta chính là hung thủ sát hại em gái của anh."
Tần Cận dừng một chút, một lần nữa ôm Diệp Tử vào trong lòng, "Không nói nữa, ngủ đi."
Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, giống như in dấu, khắc thật sâu ở trong lòng người.
Diệp Tử ôm eo của anh, kề mặt trên иgự¢ anh, nhìn đôi mắt khép lại của anh, cô mới nhắm mắt lại.
Yêu một người chính là như vậy, nhất cử nhất động của anh, đều có thể dễ dàng tác động tâm tình của bạn.
Diệp Tử nghĩ, cô là yêu đi.
*
Ở bệnh viện quan sát ba ngày, Ôn Uyển có thể xuất viện rồi.
Bởi vì Thi Vực đi nước B khảo sát một hạng mục lớn, Thi Mị về Mị Cửu Môn xử lý một chút chuyện quan trọng, cho nên chuyện đón bà xuất viện liền rơi vào trên người Thẩm Chanh.
Sáng sớm đi công ty bàn giao công việc ngày đó xong, liền đích thân đi bệnh viện, đưa Ôn Uyển về căn hộ.
Sau khi ăn cơm trưa với Ôn Uyển xong, Thẩm Chanh lại dừng một hồi, lúc khoảng một giờ rưỡi, cô lái xe ra khỏi khu chung cư.
Xe vừa lái ra chưa bao xa, cô nhận được cuộc gọi tới của Diệp Tử.
"Mỹ nhân, hiện tại chị có thời gian rãnh không? Em muốn hẹn chị đi ra uống ly cà phê."
Trước khi ra khỏi khu chung cư Thẩm Chanh đã gọi điện thoại về trong nhà, người giúp việc nói cho cô biết hai tiểu bảo bối đang ngủ trưa, nghĩ bây giờ trở về nhà cũng không có việc gì, công ty lại là lúc nghỉ giữa trưa, vì vậy đáp ứng: "Được, em gửi địa chỉ cho chị, bây giờ chị lái qua."
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh liền thấy một tin nhắn Diệp Tử gửi tới, sau khi ghi nhớ địa chỉ, cô quay đầu xe tiến đến quán cà phê đã hẹn.
Lúc cô đến, Diệp Tử đã tới trước rồi.
Cô ấy ngồi vị trí cạnh cửa sổ, tay chống cằm, nhìn ngẩn ngơ một chỗ, có chút thất thần.
"Diệp Tử?"
Thẩm Chanh đi tới, đưa tay lay động ở trước mắt Diệp Tử một chút, nhưng Diệp Tử lại không có phản ứng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Diệp Tử!"
Sau khi Thẩm Chanh lại hô một tiếng, Diệp Tử mới đột nhiên hoàn hồn, cô ấy "A" một tiếng, mới phát hiện người đến là Thẩm Chanh, liền hỏi: "Mỹ nhân, chị đến đây lúc nào?"
"Mới đến." Thẩm Chanh kéo cái ghế ra ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô: "Em sao vậy? Không tập trung."
Diệp Tử lắc lắc đầu, "Em không sao ...."
"Em có chuyện, nói đi."
Thẩm Chanh hiểu rất rõ Diệp Tử, trong lòng cô nhóc không chứa nổi chuyện, cho nên mỗi lần chỉ cần gặp phải chút phiền toái gì đó, hoặc là không vui, cô ấy đều sẽ biểu lộ ở trên mặt.
Cho nên vừa nhìn thấy Diệp Tử, cô biết ngay có thể là xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Tử nắm nước ly im lặng một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu, có chút đột ngột mở miệng: "Mỹ nhân, chị biết ngôi sao sáng chói là ai thiết kế không?"
Ngôi sao sáng chói?
"Biết." Thẩm Chanh khẽ ngưng lông mày, "Sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Em có một việc muốn nói cho chị biết ...." Diệp Tử nói xong dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Là về ngôi sao sáng chói."
Thẩm Chanh nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ, em nói đi."
Diệp Tử do dự không ngừng, vẫn là đều nói chuyện phát sinh ba năm trước cho Thẩm Chanh.
Kể cả trận tai nạn xe, nhà thiết kế tên Tần Nghê, cùng với quá khứ của Cố Liên Thành, đều nói toàn bộ cho cô ....
Nghe Diệp Tử nói xong, Thẩm Chanh lại trầm mặc.
Ban đầu lúc cô nhìn thấy em trai hôn mê ở trước mặt mình, cũng đã sắp không chịu nổi, thậm chí là sụp đổ.
Nhưng Tần Cận lại tận mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ của em gái mình, nhìn cô bé ૮ɦếƭ ở trước mặt anh.
Cảm giác đau lòng \'Từ đó về sau trong thế giới của anh đã không còn em nữa, cũng không thấy được em khóc, cũng không thấy được em cười, cũng không nghe được em kêu một tiếng anh trai\', sẽ khiến cho trái tim người ta đều ૮ɦếƭ lặng đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc