"Thả tôi xuống!"
Bị Thi Vực ôm ở trong иgự¢, Thẩm Chanh chỉ động một chút, lưng liền truyền đến từng trận đau đớn.
"Hít ...."
Cô hít ngược một ngụm lãnh khí, không động đậy được nữa.
Cúi đầu nhìn sắc mặt không tốt của người phụ nữ ở trong иgự¢, ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, trầm giọng hỏi: "Bị thương rồi?"
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Không có."
Giọng nói lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc phập phồng.
Thi Vực nheo con ngươi sâu thẳm lại, "À? Không có?"
Người phụ nữ quật cường này, nếu không có bị thương, sẽ chịu ngoan ngoãn đợi ở trong lòng anh sao?
"Không có .... Ưm!"
Chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Chanh đã bị anh dùng môi chặn kín môi, nụ hôn bá đạo, dũng mãnh hung hãn.
Hình ảnh hạn chế này, khiến một đám thủ hạ hết hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn nơi khác phân tán chú ý.
Bọn họ có chút lo lắng, nếu không chú ý lộ vẻ mặt hâm mộ một chút, có thể sẽ bị ....
Cắt đứt hai chân, Gi*t ૮ɦếƭ, phân thây, vứt cho chó ăn không!
Thật sự là vừa suy nghĩ một chút liền run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh ....
Hai tay Thẩm Chanh dùng sức chống иgự¢ Thi Vực, muốn tránh đi xâm nhập cường thế này của anh.
Nào ngờ, động tác như vậy lại chọc giận tới Thi Vực, chỉ thấy lông mày anh siết chặt, khẽ cắn mạnh lên môi cô, lúc này mới buông cô ra.
Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, chịu đựng xúc động sắp sửa bùng nổ, trong lòng lặng lẽ tặng anh ba chữ: Không phải người.
Nếu có cơ hội, cô nhất định ngược ૮ɦếƭ thằng nhãi này!
"Ông chủ, nơi này xử lý như thế nào?"
Tôn Nham nhận được điện thoại chạy đến, đối mặt với hiện trường máu tanh này, anh biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm tập thành thói quen.
"Cậu xem rồi làm." Thi Vực lạnh lùng quét anh ta một cái, trực tiếp ôm Thẩm Chanh đi đến bên cạnh xe, sau khi đặt cô đến trên ghế sau, mới quay đầu lại liếc nhìn Tôn Nham, "Mau chóng tra ra người sai khiến phía sau."
"Dạ, ông chủ!"
Xe nhanh chóng chạy đi, cuốn lên đầy bụi đất.
Trong xe.
Nhìn Thẩm Chanh bên cạnh yên tĩnh đến kỳ quái, Thi Vực giương môi, cười đến quyến rũ cực điểm.
Thẩm Chanh đanh mặt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
Cô không phải không hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, dù anh thả cô xuống xe thì cô cũng không thể tự đi trở về
Tốc độ xe nhanh hơn, chạy một đường như bay.
Cuối cùng, dừng lại ở ngoài một tòa thành xa hoa lộng lẫy giống như cung vua ở trung tâm thành Đô.
Thẩm Chanh tinh mắt, liếc nhìn ba chữ ngoài cửa lớn một cái.
Nhà họ Thi.
Nha! Hồn nhạt! Lại có thể thật sự mang cô về nhà gặp gia trưởng!
Xe vừa dừng hẳn, Thẩm Chanh liền đưa tay đi mở cửa xe.
Động tác Thi Vực nhanh hơn cô một chút, không nói một lời, trực tiếp lôi cô đến trong lòng иgự¢ của mình.
Sau đó, cường thế áp đảo!
Va chạm phần lưng, Thẩm Chanh đau đến không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Ưm...."
Cô tức giận đến cực điểm, giơ tay lên, "Bốp" âm thanh vang lên.
Trong dự kiến, Thi Vực đã trúng một cái tát.
Âm thanh vang đến cực điểm.
Gương mặt tuấn tú nghiêng sang một bên, tơ máu tràn ra từ khóe miệng của anh.
Tay thon dài nâng lên, dùng đầu ngón tay sờ nhẹ khóe môi, máu đỏ chói mắt nhiễm ra ở cạnh môi anh.
Anh giương môi cười, mang theo ba phần tàn bạo hung hăng, cúi đầu ngậm chặt môi của cô, lại dùng sức khẽ cắn.
Chút tanh mặn nhanh chóng lan tràn ở trong miệng Thẩm Chanh, kích thích thần kinh của cô và mỗi mạch máu tế bào toàn thân.
Động một chút lại cắn người! ૮ɦếƭ tiệt! Không phải người đàn ông này là con chó nhưng cầm tinh con heo chứ!
Bảo vệ phía trong tòa nhà thấy xe Thi Vực ngừng ở bên ngoài rất lâu cũng không vào cửa, liền chiếu đèn pin ra nhìn.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền trực tiếp bị dọa sợ trở về.
Đại Thiếu Gia ở cửa nhà nghịch xe chấn động, bộ dạng rất ngưu bức!
Vì không quấy rầy hai người trên xe, các nhân viên an ninh rất thức thời tắt đèn chiếu sáng bên ngoài tòa thành.
Trong xe.
Thi Vực đè ở trên người Thẩm Chanh, híp con ngươi mê người lại, dùng môi nóng rực của anh cọ sát ở trên môi của cô một chút.
Thẩm Chanh rất rõ ràng, trong những lúc thế này hơi không chú ý sẽ dẫn lửa thiêu thân, không thể không khắc chế tâm tình của mình, yên tĩnh lại.
Có chút hứng thú nhìn người phụ nữ dưới thân đột nhiên trở nên quy củ, Thi Vực giương môi cười, sau đó rời khỏi môi của cô.
Không nhanh không chậm xuống khỏi người cô, duỗi tay thon dài ra mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.
Lúc này Thẩm Chanh mới lấy tay chống nệm xe đứng lên, sau khi lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Vừa mới đứng vững gót chân, Thi Vực đã đi lên trước, bồng cô lên trực tiếp đi vào trong tòa thành.
Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn đập bẹp người, mặc cho anh ôm mình đi.
Hơn mười người bảo vệ ngồi ngủ gà ngủ gật ở trong phòng an ninh, vừa nghe được tiếng bước chân vang lên, lập tức lên mười hai phần tinh thần.
Thấy Thi Vực đi vào cửa chính, tất cả đều đứng thẳng tắp lên.
Nếu có thể buôn dưa lê, các nhân viên an ninh khẳng định sẽ không kiềm chế được hỏi: Đại Thiếu Gia, vừa rồi tận hứng không?
Nhưng sự thật chính là sự thật, hỏi loại vấn đề này tương đương với tự chui đầu vào rọ.
Bọn họ gần như xuất phát từ bản năng liền cúi người, rất cung kính hô một tiếng: "Đại Thiếu Gia!"
Nhưng Thi Vực ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ, nện bước chân vững vàng đi vào bên trong.
"Đại Thiếu Gia."
"Đại Thiếu Gia!"
"Đại Thiếu Gia trở về rồi."
Đi từ bên ngoài tòa thành đến bên trong đại sảnh khoảng 300m, người hầu trên đường cũng đã ngoan ngoãn lễ phép gọi Đại Thiếu Gia vô số lần.
Khí tràng nhà họ Thi rất mạnh, vừa đi vào đến liền có một loại cảm giác áp bách cường đại trực tiếp áp sát ở trong vô hình.
Người hầu bên cạnh đứng thẳng tắp hai hàng, riêng một trận chiến này cũng đã cho thấy, thực lực nhà họ Thi hùng hậu cũng không phải tin vịt.
Thi Thiên - ông cụ nhà họ Thi, lúc còn trẻ dựa vào sức lực bản thân sáng lập huyền thoại bất hủ ở trong giới kinh doanh.
Năm đó, một tay ông tạo ra tập đoàn Đế Cảnh, trải qua sự dẫn dắt của ông, trong thời gian ngắn nhất lấy được thành công lớn nhất.
Ông sống đến thuận bườm xuôi gió, ai cũng phải cung kính nhường ông ba phần. Như lẽ tất nhiên, nhà họ Thi là đại vọng tộc đệ nhất ở thành Đô, không một ai không muốn leo lên.
Thân là cháu trai của Thi Thiên, vốn đã đủ hào quang, nhưng Thi Vực tuổi trẻ tài cao lại không thua kém ông của anh.
Ngắn ngủn mấy năm, anh khiến cho sản nghiệp tập đoàn Đế Cảnh trải rộng toàn cầu, độc quyền toàn cầu, mà giá trị con người của anh cũng cao tới mấy ngàn triệu.
Anh giống như là một chúa tể thiên hạ, được người đời ủng hộ, cũng không bị bất kỳ ai chi phối.
Chưa từng thấy Thi Vực mang phụ nữ về nhà, bọn người hầu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kinh ngạc, cho nên không thể không sinh ra hứng thú nồng đậm với Thẩm Chanh.
Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, tuyệt không thu liễm, quan sát lộ liễu mỗi một tấc trên người cô.
"Người hầu nhà của anh cũng giống như anh."
Thẩm Chanh không vui mở miệng, lười liếc nhìn những người kia.
Thi Vực nghiêng mắt nhìn cô, "Gì."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Chỉ số thông minh tuy cao, nhưng tố chất thì chỉ có một chút tạm được thôi."
Thi Vực nheo mắt lạnh lại, trên mặt cương nghị dâng lên một chút âm u, anh không nói gì, dùng hành động để chứng minh anh không phai là đàn ông tính tình tốt.
Thẩm Chanh cảm thấy, tay của cô cũng sắp bị gãy xương tan thành phấn vụn rồi.
Cô hừ nhẹ một tiếng: "Được, toàn bộ người trên hộ khẩu của anh đều là IQ cao, tố chất cao."
"Hả? Em đây là đang khen bản thân trá hình sao?"
"Dựa vào! Liên quan gì tôi!"
"Vậy em nói tới hộ khẩu làm gì."
"Anh quản trời quản đất, đặc biệt sao còn quản tôi?!" Nói đến hộ khẩu, Thẩm Chanh thật lòng có chút không khắc chế được rồi.