Thẩm Chanh nén cười, ý vị thâm trường mở miệng, "Anh tặng niềm vui bất ngờ, anh tỏ tình?"
Nghe được thâm ý từ lời của cô, Thi Vực nguy hiểm nheo đôi mắt lại, "Cố ý dùng đàn ông khác đến kích thích anh?"
"Đúng thì thế nào." Cô nói: "Ở cùng em lâu như vậy mà anh vẫn chưa hiểu rõ em ư? Em là người tùy tiện như vậy sao? Sẽ chủ động hôn một sắc lang ư? Buổi sáng, lúc anh ở ngoài thang máy mặt hôn em, em biết là anh. Cho nên mới muốn đáp lại anh."
"Người phụ nữ ngu xuẩn."
Thi Vực ấn mặt của cô vào trong lòng, để cô kề sát Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, "Anh cũng không nghĩ đến, cuối cùng chúng ta lại sẽ náo loạn tan rã trong không vui. Nếu như biết sẽ như vậy, anh đã không làm như thế."
Càng không nghĩ đến, sẽ vì không vui nho nhỏ này mà mua say.
Thẩm Chanh đột nhiên đưa tay, ôm eo của anh, "Bất kỳ một đoạn tình cảm nào cũng sẽ trải qua khúc chiết, thỉnh thoảng một lần hiểu lầm, cãi vã, xem như là minh chứng với tình yêu này đi."
"Đứa ngốc." Anh cười khẽ.
"Chỉ số thông minh của phụ nữ trong tình yêu cơ bản là số âm, em ngốc, nhưng em hạnh phúc."
Thi Vực nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи môi cô, "Bị em mê hoặc, tiểu yêu tinh."
Thẩm Chanh bắt lấy cái tay không an phận kia, đột nhiên nghiêm túc: "Rốt cuộc cánh hoa trong phòng tài liệu là chuyện như thế nào?"
"Anh sai người bỏ vào."
"Tại sao bỏ vào?"
"Vì trừng phạt em."
"Có trừng phạt người như vậy ư?"
"Để em thấy được sự lãng mạn của anh, cho em nhớ kỹ anh là người đàn ông của em, cho em lúc nào cũng đều nhớ tới anh. Đây là trừng phạt đối với em."
"....."
Sự kiện mâu thuẫn cưỡng hôn ngoài thang máy xem như đã hóa giải, nhưng Thẩm Chanh lại vì một chuyện khác mà hờn dỗi.
Uống rượu trái cây vừa đưa vào, cô không nói lời nào.
Thi Vực ngồi ở trên sofa đối diện cô, hai chân xếp chồng, tư thái lười nhác thưởng thức bộ dáng tham lam lúc cô uống rượu.
"Em cảm thấy chúng ta nên phân giường ngủ một thời gian ngắn."
Một chai rượu trái cây thấy đáy, cô mới giương mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
"Hửm?"
Thi Vực nhíu nhíu mày, không thể lý giải yêu cầu đề xuất phân giường của cô.
"Em ăn không tiêu." Cô nói xong đứng dậy, dùng tay chỉ vị trí phần eo, lên án nói: "Lưng em đau một ngày, xương toàn thân như là muốn rời ra từng mảnh, khó chịu!"
"Tối hôm qua, em có động đậy sao?" Anh híp con ngươi, nặng nề hỏi.
"Tuy rằng em không nhúc nhích, nhưng em bị anh động, anh quá тһô Ьạᴏ quá hung mãnh quá không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, cho nên em muốn phân giường ngủ với anh!" Thẩm Chanh dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn là cấm dục một thời gian ngắn sẽ tốt hơn!"
"Anh cảm thấy không tốt."
Phân giường ngủ, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thẩm Chanh nhướng mày, "Cho nên không có thương lượng?"
Anh cười khẽ lên, "Cũng không phải là không có."
Ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ lên ly đế cao trong tay, phát ra tiếng vang có tiết tấu, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều khí khái bức người.
Môi mỏng khêu gợi cong lên trên, giương ra một nụ cười lưu manh.
Nhìn thấy nét mặt của anh, Thẩm Chanh ý thức được, lời nói kế tiếp của anh nhất định rất \'Đơn giản тһô Ьạᴏ\'.
Cô hiểu rất rõ người đàn ông này...
"Tối nay trở về phòng tắm làm một lần, trên ban công làm một lần, trên sofa làm một lần, anh sẽ đồng ý phân giường ngủ với em, hơn nữa thời gian phân giường do em quyết định."
Lúc nói câu này, vẻ mặt anh nghiền ngẫm, yêu mị làm cho người khác giận sôi.
Thẩm Chanh: "...."
Rất muốn nói tạm biệt với anh!
Vốn Thẩm Chanh muốn nghiêm túc thương lượng chuyện này với anh, kết quả phát hiện, ở trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn không nghiêm túc nổi.
Mặc kệ cô nói gì, làm cái gì, anh đều chỉ có một câu:
Phòng tắm, ban công, sofa, thỏa mãn anh, anh liền đáp ứng yêu cầu của em.
Đối với chuyện này, Thẩm Chanh cự tuyệt!
Tối hôm qua bốn lần, buổi sáng hôm nay một lần, trong 24 tiếng đồng hồ cô bị ngủ năm lần!
Tối nay nếu lại tiếp tục, cô chịu nổi sao?
Vì vậy trên đường rời khỏi quán bar về nhà, cô nghĩ vô số biện pháp đối phó....
Giả say? Không thể thực hiện được!
Bởi vì cô uống là rượu trái cây không độ. Hơn nữa dù thật có thể uống rượu, đó cũng là làm ra tác dụng trợ giúp. Cô còn nhớ có một câu gọi là, \'Say rượu loạn tính\'. Cho nên rượu này không thể say loạn.
Giả bộ không thoải mái? Không thể thực hiện được!
Bởi vì cô cũng không phải là một người phụ nữ nhu nhược! Hơn nữa dù là giả bộ ra, cũng là có tác dụng trợ giúp. Cô không thoải mái, anh nhất định sẽ bảo vệ cô. Sau đó .... Ôn hương nhuyễn ngọc trong иgự¢, anh làm sao có thể không động tay động chân?
Cãi nhau với anh? Anh nhất định sẽ bá vương ngạnh thượng cung!
Quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh bình tĩnh nhàn nhã lái xe, mắt nhìn thẳng, môi mỏng khêu gợi khẽ giơ lên, lưu manh mà quyến rũ.
Bộ dáng cực kỳ xấu xa này, khiến Thẩm Chanh không khỏi nhăn đầu lông mày,
Cảm giác hiện tại anh vẫn đang nghĩ loại chuyện đó ....
*
Lúc Diệp Tử chạy tới \'Vụ Sắc\', lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Cận, nhưng hệ thống nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Cô có chút sốt ruột, liền bảo tài xế lái xe nhanh lên.
Ở trên đường tới, Diệp Tử gởi tin nhắn cho Thẩm Chanh xác định địa chỉ một chút.
Lo lắng cô tìm sai chỗ, Thẩm Chanh liền gửi chi tiết đường phố, biển số nhà, tầng lầu, cùng với căn phòng bao ở đâu cho cô.
Diệp Tử vừa xuống xe, liền nhìn thấy mấy chữ to \'Quán bar Vụ Sắc\' nhiều màu phía trên tòa nhà.
Sau khi đi vào, cô tìm được phòng bao VIP lúc trước Thi Vực và Tần Cận thuê.
Lúc đang muốn đẩy cửa đi vào, nghe được bên trong truyền đến tiếng đối thoại của hai nhân viên phục vụ.
"Hai người đàn ông vừa uống rượu trong phòng bao này thật sự rất đẹp trai!"
"Không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất có tiền. Phòng bao VIP cao cấp như thế này, cả đêm phải ba vạn đồng đó! Cô nhìn xem, bọn họ uống rượu đều là Laffey năm 1982, thật xa xỉ."
"Kẻ có tiền thật tốt, bao giờ tôi mới có thể trôi qua loại ngày tùy ý tiêu xài này đây...."
"Quyến rũ bọn họ là được rồi, thật ra cô có thể thử xem."
"Thôi, loại đám công tử có tiền như bọn họ, hoa tâm lại phong lưu, tôi cũng không có lá gan đi trêu chọc. Lúc nãy nghe chị Thiên Hoa nói, vừa rồi khách trong gian phòng này gọi hai tiểu thư ngủ cùng, còn là hàng non."
"A? Không phải chứ? Dáng dấp đẹp trai như vậy còn gọi gà?"
"Đúng vậy, cho nên nói đàn ông, đều là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới!"
Tiểu thư ngủ cùng.... Hàng non? Gà?
Là uống say rượu sao?
Diệp Tử nhíu mày thật chặt, đầu tiên là gõ cửa một chút, sau đó mới mở cửa phòng đi vào.
Cô vừa đi vào đi, hai nhân viên phục vụ đang vệ sinh liền ngẩng đầu lên nhìn cô, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, cô tìm ai?"
"Tôi tìm khách của căn phòng bao này." Diệp Tử nói xong, rất nhanh quét mắt bốn phía phòng bao một chút, không nhìn thấy Tần Cận, không kiềm được khẩn trương lên.
Sẽ không, thật sự là tìm tiểu thư ngủ cùng chứ ....
"À, bọn họ đã đi rồi, khoảng hơn mười phút." Nhân viên phục vụ nói.