Chọc Giận Bảo Bối - Chương 352

Tác giả: Hề Yên

Ánh mắt Thi Vực quét nhìn lên người cô, tương tự như lạnh lùng vừa rồi, ánh mắt đó giống như là đang nhìn người xa lạ không quen biết, không có bất kỳ cảm nghĩ dao động nào.
Sau khi đối diện với ánh mắt Thẩm Chanh, anh lại thu hồi tầm mắt, ngay sau đó rơi đến lên người gà mẹ trước mặt.
"Ừ, gọi hai người tới thử xem."
Khóe môi anh khẽ nhếch, nhìn như đang cười, nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, khiến người ta không đoán ra tâm tư của anh.
"Anh dám."
Thẩm Chanh cứ đứng tại chỗ như thế, sắc mặt bình tĩnh, không hề có chút phập phồng nào.
Giọng nói, lại nói năng có khí phách.
"Sao anh không dám?"
Lúc ánh mắt Thi Vực ngừng ở trên mặt cô lần nữa, nụ cười bên môi đang không ngừng mở rộng, tác phong không đúng đắn, quyến rũ, bộ dạng bất cần đời, cực kỳ giống như một hoa hoa công tử tầm hoan tác nhạc.
Gà mẹ suýt chút nữa bị vẻ đẹp trai của anh làm hôn mê, đứng ở giữa hai người, quên mình nên làm gì.
Thẳng đến khi giọng nói Thi Vực vang lên bên tai: "Còn không đi."
Lúc này bà ta mới hoàn hồn, "Được, được,.... Tiên sinh anh đợi một lát. Tôi đi gọi ngay cho anh!"
Nói xong xoay người rời đi, vừa đi ra vài bước, giọng nói Thi Vực lại truyền đến từ phía sau bà ta, khàn khàn mà mê hoặc người: "Hai, hàng non."
Hiển nhiên, là đang nhắc nhở đối phương.
"Được, được!"
Sau khi gà mẹ đáp ứng, liền bước nhanh hơn.
Kẻ có tiền chính là không giống nhau, khác người một chút, anh ta muốn hai, hơn nữa còn muốn hàng non!
Rất nhanh, bóng dáng gà mẹ liền biến mất ở tại một ngã rẽ cuối hành lang, chỉ còn hai người Thẩm Chanh và Thi Vực ở nguyên tại chỗ.
Thi Vực đứng ở cửa phòng bao, một tay cắm ở trong túi quần, lười nhác mà tùy tính.
Thẩm Chanh đi về phía anh, lúc cách anh còn khoảng một mét xa, dừng bước lại, nhìn anh cười: "Hai hàng non?"
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy không ra tâm trạng giây phút này của cô là tốt hay xấu.
Thi Vực liếc xéo cô, không nói gì.
Lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần trong, mở ra, lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng, đốt lên.
Sau khi hít một hơi khói, anh ngẩng đầu lên, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Tư thái lười biếng, gợi cảm, giống như đế vương đứng ngạo nghễ, mỗi ánh mắt, có thể đều khiến mọi người điên đảo.
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như vậy, khóe môi hơi gợi lên, nụ cười nhẹ nhàng, rất đẹp mắt, rất quyến rũ.
Đúng lúc đó, vừa vặn có nhân viên phục vụ đi qua từ bên cạnh, trong tay anh ta bưng một cái khay, trong mặt khay đặt một chai Whisky đã mở nắp.
Lúc nhân viên phục vụ lướt qua Thẩm Chanh, cô đột nhiên nheo mắt, duỗi tay ra, trực tiếp cầm chai Whisky trong khay tới.
Nhân viên phục vụ bị cử động của cô dọa sợ, "Tiểu thư, rượu này ...."
"Cầm lấy đi."
Thẩm Chanh đưa tay, ném tờ một trăm đồng vào trong khay của anh ta.
Nhân viên phục vụ sững sờ một chút, ngay sau đó nói: "Vâng tiểu thư, mời cô chậm dùng."
Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là chuyện tiền.
Ở nơi ăn uống vui chơi này, có tiền chính là đại gia, đại gia chịu trả thù lao, muốn làm gì cũng được.
Nhân viên phục vụ vừa mới rời đi, Thẩm Chanh liền đưa miệng chai vào trong miệng, gần như không có một chút do dự, liền ngửa đầu uống một hớp lớn.
Rượu mạnh rót vào trong miệng, lướt qua yết hầu, trong miệng để lại một cổ mùi rượu nồng đậm.
Vị vẫn tốt như vậy.
Thi Vực dựa ở trên khung cửa, hít một hơi khói thật sâu. Lần này anh không có phun khói mù ra, mà là hút toàn bộ vào trong phổi.
Anh không có ngăn cản động tác Thẩm Chanh, cũng không có nói gì, cứ mặt không cảm xúc gì nhìn cô như thế.
Trong đôi mắt sâu thẳm, có một luồng hơi thở nguy hiểm đang lan tràn ra ...
"Tiên sinh, người tới rồi."
Gà mẹ tới đúng lúc Thi Vực và Thẩm Chanh còn chưa bắt đầu đối thoại, bà ta dẫn hai mỹ nữ tới đây.
Hai mỹ nữ đi theo phía sau bà ta, hoàn toàn là loại hình khác nhau.
Một người mặc váy màu đen bó sát người, trang điểm mắt khói khoa trương, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ.
Một người mặc váy dài màu trắng rộng rãi, dung nhan sạch sẽ, cười đến ôn nhu.
Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn hai người, ánh mắt thản nhiên, lúc dư quang bắt được vẻ mặt Thẩm Chanh, hai con ngươi vốn âm u kia lại nhuộm lên ý cười không rõ.
Gà mẹ cho là anh rất hài lòng với người mình mang tới, dứt khoát đẩy hai mỹ nữ tới trước mặt anh, nịnh nọt hỏi: "Như thế nào, đủ xinh đẹp đi?"
Thi Vực \'Ừ\' một tiếng, lại không nhìn hai mỹ nữ trước mặt.
Gà mẹ cho là chữ ừ này của anh là công nhận, không khỏi bật cười: "Người dưới bàn tay của tôi, mặc kệ là dáng người hay là khuôn mặt, đều là đứng số một số hai quán bar! Không những làm việc tốt, còn khôn ngoan hiểu chuyện. Nếu hầu hạ anh không tốt, không thu anh một xu."
Vốn cho rằng phải tiếp đãi khách mời là loại đàn ông trung niên bụng phệ, không ngờ lại là một người đàn ông còn trẻ đẹp trai như vậy, hai mỹ nữ đều không kìm lòng được lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Thẩm Chanh lại uống một ngụm Whisky, mới lạnh nhạt liếc qua trên người hai mỹ nữ này, ngay sau đó rơi tầm mắt xuống trên người gà mẹ, hỏi: "Có vịt không?"
Gà mẹ sững sờ một chút, có chút không hiểu ý của cô.
"Vịt, bán."
Thẩm Chanh ngắn gọn sáng tỏ giải thích một lần.
Nghe nói như thế, gà mẹ mới phản ứng kịp, "Tiểu thư cô chỉ là Ngưu Lang đi? Loại đặc biệt ngủ với phụ nữ?"
Quán bar có \'Gà\', đương nhiên cũng có \'vịt\' . Nhưng trong này, những người đàn ông bán mình kia không gọi là \'vịt\', mà gọi là \'Ngưu Lang\' .
Tuy rằng Thẩm Chanh không thường ra vào những nơi như thế này, nhưng từng nghe người ta nói qua, người nơi này gọi vịt là Ngưu Lang.
Cho nên cô hiểu.
Cô nhẹ nói: "Ừ."
"Có có có!" Như là nhìn thấy tiền đang ngoắc về phía mình, gà mẹ vội tiến đến trước mặt Thẩm Chanh, cười nói: "Vịt nơi này của chúng tôi rất chính cống, hơn nữa còn bền bỉ! Nếu lại uống thuốc gì đó, thời gian hai đến ba tiếng là không thành vấn đề, đảm bảo thoả mãn cô!"
Nói xong đi qua, cô lại bồi thêm một câu: "Nhưng, giá cả vịt tương đối cao hơn một chút. Người từng trải đều biết, làm loại chuyện đó đều là đàn ông đang bán lực, phụ nữ chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi. Chuyện này cô cũng có thể hiểu chứ?"
"Ừ, đến hai thử xem."
Lúc những phụ nữ khác gọi vịt đều là mặt đỏ tới mang tai, lúc Thẩm Chanh gọi vít lại ung dung bình tĩnh, tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng.
"Được .... Được, tôi đi an bài cho cô ngay!"
Ngắn ngủn vài phút liền nhận hai mối lớn như vậy, gà mẹ đương nhiên là hưng phấn không thôi.
"Nhớ tìm hàng non." Thẩm Chanh nhắc nhở một câu.
"Không thành vấn đề!"
Sau khi nhận được những lời này, gà mẹ căn dặn hai mỹ nữ phải hầu hạ khách thật tốt, lúc này mới yên tâm rời đi, tìm kiếm vịt.
"Tiên sinh, chúng ta là đi bên trong, hay là đi ra ngoài mướn phòng?"
Mỹ nữ mặc một thân váy đen đỏ mặt nhìn Thi Vực, cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh, vẻ mặt mắc cỡ, bộ dáng như một thiếu nữ yêu lần đầu.
Một mỹ nữ bên cạnh khác cúi đầu, cầm làn váy, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Dù sao cũng là hàng non.
"Cút."
Không ngờ, thái độ Thi Vực lại là lạnh lùng đến cực điểm, làm cho người khi*p đảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc