Chọc Giận Bảo Bối - Chương 350

Tác giả: Hề Yên

Trong lòng bàn tay, đau rát.
Có thể nghĩ được một cái tát vừa rồi mạnh bao nhiêu....
Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cô và anh bắt đầu, không phải cũng là bởi vì một cái tát ư?
Bởi vì cô đánh lên trên khuôn mặt mà cho tới bây giờ cũng không có ai ᴆụng vào, cho nên anh dây dưa chiếm hữu cô, bởi vì cô không giống người phụ nữ khác, đối nghịch với anh khắp nơi, cho nên anh dùng thủ đoạn cưỡng chế giữ cô ở bên người.
Vốn cho rằng đây là một đoạn hôn nhân hoang đường, nào ngờ, từng bước từng bước đi đến hiện tại, từng chút từng chút khắc sâu ở trong lòng hai bên.
Chưa từng có hiểu lầm, chưa từng có cãi vã, chỉ có thỉnh thoảng náo loạn nhỏ.
Hiện tại nghĩ lại, cuộc sống vẫn rất bình thản.
Cô nhếch môi cười, khom người chui ra từ dưới cánh tay dài của Thi Vực, xoay người ấn mở cửa thang máy, đi vào thang máy, thậm chí ngay cả đầu cô cũng không quay lại một chút, dứt khoát nhấn xuống \'7\' .
Thi Vực vẫn duy trì tư thế cũ, tay chống đỡ ở trên vách tường, khẽ quay đầu, bóng mờ tóc che lên nét mặt của anh, khiến người ta không nhìn ra tâm tình của anh là tốt hay xấu.
Đến khi cửa thang máy khép lại, anh mới giơ khóe môi lên, đưa tay sờ qua vết thương trên mặt, anh cười khẽ.
Anh đứng thẳng người, xoay người đi vào một thang máy khác, không chút do dự, dùng ngón tay suông dài kia nhấn xuống \'1\' .
Hai thang máy, một trên một xuống, mâu thuẫn vì vậy mà sinh ra.
Thang máy của Thẩm Chanh rất nhanh đến tầng 7, cửa thang máy mở rồi đóng, đóng lại mở, cô lại quên đi ra ngoài.
Thư ký cầm một chồng văn kiện đi qua từ nơi không xa, liếc về phương hướng thang máy.
Gặp Thẩm Chanh đứng ở bên trong bần thần, cô ta nhăn lông mày một chút, ôm văn kiện đi qua, trước khi cửa thang máy muốn đóng lại kịp thời đưa tay ngăn cản, "Tổng giám đốc?"
*
"Rất đẹp trai!"
"Anh ta là ai?"
"Không rõ lắm ...."
"Có chút quen mặt, không biết đã gặp ở nơi nào."
"Có phải người phát ngôn công ty mới mời không?"
"Dáng dấp anh ta đẹp trai, nhưng chúng ta cũng không nhận ra, dù là ngôi sao, nổi tiếng như vậy cũng quá kém rồi! Công ty hẳn sẽ không mời loại không nổi danh này...."
"Vậy thì chưa chắc. Nói không chừng công ty vì tiết kiệm tiền vốn, cố ý mời minh tinh nhỏ loại ba này? Tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng cũng dùng khuôn mặt thôi! Thịt tươi mới đó ~~~ "
Sau khi Thi Vực đi ra từ trong thang máy, lập tức dẫn tới một trận xôn xao ầm ĩ.
Mặc kệ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú đẹp như thần kia đều chói mắt như vậy, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua sự hiện hữu của anh.
Bởi vì anh mặc đồ bình thường, cho nên không có người liên tưởng anh với Thi Vực - đại Boss của tập đoàn Đế Cảnh.
Đi ra Nam Ngạn Thủ Tịch, anh gọi điện thoại cho Tôn Nham.
"Năm phút sau, tôi muốn nhìn thấy người của chú."
Giọng điệu lạnh lùng, mang theo bá đạo không thể nghi ngờ.
"Năm phút đồng hồ?" Tôn Nham bị anh cho ba phút đồng hồ mà hoảng hốt, vội dò hỏi chổ của anh: "Ông chủ, vị trí của anh ở đâu?"
"Tự định vị."
Lạnh lùng quẳng xuống một câu, Thi Vực cúp điện thoại.
Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tôn Nham sững sờ một chút mới phản ứng kịp, lập tức liên lạc thủ hạ định vị tọa độ của Thi Vực.
Một phút đồng hồ sau, thủ hạ gửi tới bản đồ định vị, trên bản đồ có một chấm đỏ nhỏ, vị trí hiển thị bên cạnh chấm đỏ nhỏ là: Công ty thiết kế đá quý Nam Ngạn Thủ Tịch.
Sau khi xác định được vị trí của Thi Vực, Tôn Nham không dám dừng lại khắc nào, nhanh chóng khởi động xe, đạp xuống chân ga, mau chóng chạy về phía Nam Ngạn.
Cách Nam Ngạn một kilomet, hoàn toàn có thể chạy tới ở trong vòng năm phút, trong lòng anh ta lặng lẽ cầu nguyện, tuyệt đối đừng kẹt xe ....
Bởi vì chuyện buổi sáng, Thẩm Chanh vẫn luôn có chút không tập trung.
Tuy tinh thần có chút không tốt, nhưng ở trên mặt xử lý công việc vẫn không có một chút lơ mơ, lúc ký mỗi một phần văn kiện đều hết sức chăm chú cẩn thận.
Khoảng ba giờ chiều, điện thoại trong văn phòng vang lên.
Thẩm Chanh đưa tay nhận.
"Alo."
"Alo, tổng giám đốc. Phòng tài liệu xảy ra chút tình huống, cần cô tự mình xuống một chuyến."
Bình thường phòng tài liệu không mở ra, bởi vì tư liệu chất ở bên trong đều là một chút cơ mật quan trọng, theo tình huống thông thường mà nói, trước khi tất cả bộ phận vào phòng tài liệu đều cần báo cáo lên trên.
Cái quy củ này, trước khi Thẩm Chanh chưa có tiếp nhận Nam Ngạn cũng đã định ra.
Nghe nói công ty định ra cái quy củ này là vì mấy năm trước có người lẻn vào phòng tài liệu trộm bản thiết kế, dùng giá cao bán trao tay cho công ty khác, từ đó lấy được lợi ích.
Lúc ấy Nam Ngạn tổn thất trên trăm vạn, còn kiện tụng một trận với người cùng nghề.
Tuy rằng cuối cùng là Nam Ngạn thắng, nhưng vì để tránh cho phát sinh chuyện giống vậy lần nữa, liền định ra cái quy củ này.
Sau khi Thẩm Chanh tiếp quản Nam Ngạn, vẫn giữ lại cái quy củ này.
Người điện thoại tới là phó tổng giám phòng thiết kế, mười phút trước báo cáo với cô, nói Cố Liên Thành đã hoàn thành trình tự làm việc cuối cùng của bản thiết kế mùa mới, cần bỏ bản vẽ dự bị vào cơ sở dữ liệu, nên mới lấy được chìa khóa.
Không ngờ mới qua mười phút, phòng tài liệu liền xảy ra tình huống.
Lúc Thẩm Chanh đến tầng 5, các vị cấp cao đang đi tới đi lui ở bên ngoài phòng tài liệu, thỉnh thoảng bắt chuyện vài câu, nét mặt vô cùng gấp gáp.
Cô đi ra từ trong thang máy, khẽ cau mày, bước nhanh tới.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô hỏi.
Liên quan đến thiết kế mùa giải mới của Cố Liên Thành, bản vẽ mới ra chưa tới vài ngày, mặc kệ là thành phẩm hay hàng mẫu, hiện tại đều vẫn chưa có chế tác được.
Triển lãm châu báu đã định vào ngày 23 tháng sau, nếu như trước đó bản thiết kế bị người đánh cắp hoặc là hủy diệt, sợ rằng lại dẫn đến một trận ác chiến.
Giới kinh doanh chính là như vậy, địch mạnh ta yếu, địch yếu ta mạnh.
Hôm nay Nam Ngạn xem như là người đứng đầu giới thiết kế đá quý, tự nhiên có rất nhiều người cùng nghề ngấp nghé, thậm chí là đỏ mắt.
Người leo lên dựa vào thủ đoạn, trong giới có rất nhiều.
Cho nên Thẩm Chanh sẽ lo lắng, là không thể tránh được.
"Tổng giám đốc."
Nhìn thấy cô xuất hiện, tất cả các vị cấp cao xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Tổng giám đốc, cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là có chút tình huống. Bên trong phòng tài liệu...."
Người mở miệng, là Triệu Thiến Tú - phó tổng giám bộ phận thiết kế, vốn định báo cáo từng tình huống trong phòng tài liệu cho Thẩm Chanh, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nói xong liền dừng lại.
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cô ta, Thẩm Chanh nhíu mày, "Rốt cuộc là thế nào?"
Một cấp cao bên cạnh khác mở miệng: "Tổng giám đốc, cô vẫn là tự vào xem đi."
Lạnh nhạt liếc nhìn mấy người trước mặt, Thẩm Chanh trực tiếp đi qua từ bên cạnh bọn họ, đưa tay đẩy cửa phòng tài liệu ra.
Cửa vừa mở ra, liền truyền đến một trận mùi hương hoa hồng.
Mùi hương nhanh chóng chui vào trong mũi Thẩm Chanh, nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Vừa nhấc mắt, nhìn thấy trên mặt đất, trên bàn, trên tủ, kể cả trên đèn, trên bệ cửa sổ phòng tài liệu, tất cả đều phủ kín hoa hồng màu đỏ.
Thẩm Chanh nhíu mày.
Chuyện này là sao?
"Lúc tôi mở cửa phòng tài liệu ra, những hoa này đã ở bên trong rồi." Triệu Thiến Tú nói: "Vừa rồi tôi kiểm tra một chút, phát hiện cánh hoa hồng hơi bị gió thổi đi. Đoán chừng là thả vào buổi sáng. Không phải hôm nay tổng giám đốc cũng không có đi qua phòng tài liệu ư, cho nên cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc