Chọc Giận Bảo Bối - Chương 348

Tác giả: Hề Yên

Kết hôn lâu như vậy, đến hiện tại Thẩm Chanh mới hoàn toàn hiểu rõ người đàn ông này.
Dốc sức làm, đơn giản тһô Ьạᴏ, chuyện tốt, nhưng .... Khiến người ta không thể chóng chọi!
Tắm rửa xong xuống lầu, Thi Vực đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách xem báo, nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thẩm Chanh bỏ qua ánh mắt của anh, trực tiếp đi vào phòng ăn, kéo cái ghế ở trước bàn ăn ra ngồi xuống.
"Một lát nữa anh đưa em đi công ty."
Giọng nói của anh truyền vào từ bên ngoài, mang theo một cổ áp suất thấp, có thể là đang so đo vừa rồi cô không nhìn anh.
Thẩm Chanh không nói gì, cúi đầu gặm bánh mì.
"Thẩm Chanh Tử?"
Giọng nói Thi Vực vang lên lần nữa, so với vừa rồi, càng lạnh hơn vài phần.
Thẩm Chanh vẫn không nói chuyện, bánh mì bị cô dùng sức nhét vào trong miệng, mỗi lần đều là hung hăng nhai, như là tưởng tượng bánh mì thành một người đàn ông nào đó, muốn nhai anh.
Người giúp việc bên cạnh thấy thế, vốn muốn đi qua nhắc nhở cô ăn từ từ, nhưng thấy tâm tình cô có chút không tốt, lại dừng ý nghĩ này lại.
Ăn xong bữa ăn sáng, Thẩm Chanh không có đi ra ngoài từ cửa chính phòng ăn, mà là ra hiệu người giúp việc bên cạnh mở cửa sau ra.
Cánh cửa này nối thẳng sau vườn hoa, sau khi đi ra ngoài một trăm mét, quẹo sang bên phải là bãi đỗ xe.
Vụt....
Một màu đỏ nhanh chóng lái lao vụt ra từ bãi đậu xe, sau khi đi ra, tốc độ xe nhanh chóng tăng cao, nhanh chóng quẹo ra một đường cong xinh đẹp, xe đã nhanh chóng lái ra cửa chính biệt th.
Đại khái là đã nhận ra gì đó, Thi Vực nheo mắt lại, sau đó đóng tờ báo trong tay lại, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy anh đi vào, cung kính cúi đầu: "Thiếu gia, thiếu phu nhân đã đi công ty rồi..."
Thi Vực ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Xe dừng lại ở trước đèn giao thông, điện thoại của Thẩm Chanh vang lên, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, thấy điện tới là \'ông xã\', trực tiếp từ chối nghe.
Nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh nhắc nhở, Thi Vực hơi vặn lông mày, môi mỏng lại vẽ ra một độ cong không rõ cảm xúc.
Rất tốt.
Lúc vào công ty, Thẩm Chanh tận lực nâng cao cổ áo, trước khi ra ngoài cô soi gương, trên cổ, trên xương đòn vai, trên vai, tất cả đều là dấu hôn màu đỏ.
Đây nếu như bị người nhìn thấy thì còn gì nữa?
Sợ rằng chưa tới mười phút sẽ lan truyền cả công ty.
Gì mà sinh hoạt cá nhân của tổng giám đốc không kiềm chế, Dụς ∀ọηg quá mạnh mẽ, túng dục vô độ, làm xằng làm bậy với đàn ông, chắc hẳn có thể còn tản nhanh hơn cả cảm cúm.
Trong công ty, ngoại trừ Cố Liên Thành biết tình huống hôn nhân của cô, những người khác vẫn luôn không biết, bởi vì hồ sơ nhậm chức của cô do cô quản, cho nên bộ phận nhân sự hoàn toàn không tra được.
Nói cách khác, trước mắt, chuyện bối cảnh thân phận và hậu trường của cô là Thi Vực, vẫn là một câu đó.
Tuy rằng cô không hiểu Cố Liên Thành, nhưng nếu như là phân tích từ góc độ nào đó, cô ta hẳn sẽ không nói ra những chuyện này.
"Tổng giám đốc."
"Chào tổng giám đốc...."
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng!"
Một đường đi qua, nhân viên đều lễ phép chào hỏi với Thẩm Chanh.
Khóe môi cô nâng lên nụ cười, khẽ gật đầu, xem như đáp lại mọi người.
Đến khi đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cô mới dựa vào trên lan can thang máy thở ra một hơi ....
Một hồi lâu sau, cô mới đưa tay ấn phím tầng phòng làm việc, phím màu đỏ sáng lên, thang máy bắt đầu đi lên trên, từ 1 đến 2, rồi đến 3. 4, 5 ....
Đột nhiên, thang máy đứng ở tầng năm, sau đó tối đen!
Vốn trong không gian nhỏ hẹp, không khí dường như bị rút đi phần lớn, khiến người ta cảm thấy có chút áp lực.
Nhưng chỉ là đè nén đơn thuần mà thôi.
Loại tình huống trục trặc thang máy giống như vậy, thật đúng là khiến Thẩm Chanh không sợ hãi nổi....
Diệp Cẩn hơi ngượng dùng túi xách ngăn cản một mảnh ẩm ướt trước иgự¢ một chút, "Vậy thím đi trước..."
Thi Khả Nhi gật gật đầu, dựa ở bên cạnh phất phất tay với cô ta, "Bye bye, thím nhỏ ~ "
Thi Khả Nhi chính là như vậy, lúc tihf lời nói sắc bén ác độc khiến người ta sợ hãi, lúc thật sự vô hại có thể khiến mọi người dỡ xuống tất cả phòng bị với cô.
Cửa thang máy khép lại, Diệp Cẩn chợt siết chặt bình giữ ấm cầm ở trên tay, hôm nay đã bị sỉ nhục, sẽ có một ngày cô ta đòi lại gấp bội.
"Chỗ đỗ xe của bệnh viện quá ít, tìm nửa ngày mới tìm được một chỗ. Anh của em nên đầu tư ném ít tiền ra xây dựng thêm một chút, bằng không, sinh ý sẽ chạy sang nhà khác rồi."
Vừa bước vào phòng bệnh, Thi Khả Nhi liền phàn nàn.
"Khả Nhi đến rồi." Ôn Uyển vẫy vẫy tay với cô, "Mau tới đây ngồi."
"Thím." Thi Khả Nhi chào hỏi Ôn Uyển một tiếng, liền đi qua ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chanh, hỏi: "Vừa rồi ở bên ngoài gặp phải Diệp Cẩn, cô ta tới đây?"
Thẩm Chanh ừ một tiếng, "Mang theo cháo tổ yến đến cho mẹ chồng, nói là tự mình nấu?"
"Đừng đùa, cô ta sẽ đích thân nấu cháo sao?" Thi Khả Nhi hiển nhiên không tin.
"Cô ta nói như vậy, về phần có phải hay không, ai biết." Thẩm Chanh lạnh nhạt nhếch môi, đưa tay cầm lấy quả táo vừa gọt xong đưa cho Thi Khả Nhi.
Thi Khả Nhi cũng thật sự không khách sáo, nhận quả táo liền đưa vào trong miệng cắn xuống một khối lớn, vừa nhai vừa nói: "Trước đây lúc đại thọ ông nội, chú nhỏ bảo cô ta nấu một tô mỳ trường thọ dỗ dành ông nội vui vẻ, tuy rằng ngoài miệng cô ta không nói gì, nhưng bởi vì chuyện này mà dài mặt cả ngày. Loại người như cô ta, xem mình là cành vàng lá ngọc, ᴆụng không được một chút đồ bẩn. Đừng nói là vào phòng bếp, chỉ đi ăn cơm ở nơi kém một chút cũng thấy chán ghét rồi."
Thi Khả Nhi nói không giả.
Kể từ sau khi vào ở nhà họ Thi, Diệp Cẩn liền mắc bệnh nhà giàu, cơm bưng nước rót, có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi liền tuyệt đối không đứng.
Những chuyện giặt quần áo nấu cơm vệ sinh, giống như cho tới bây giờ cũng không có quan hệ gì với cô ta, đến ngay cả ga giường mình ngủ bị bẩn, cô ta cũng sẽ chờ người giúp việc đến đổi.
Dùng một câu dễ nghe để hình dung, gọi là yếu ớt.
Dùng một câu khó nghe để hình dung, đó chính là làm màu ra vẻ!
Nếu lúc cô ta chưa ở cùng Thi Diệu Quang đã là tính tình lười biếng như thế, tự nhiên không có người nói xấu gì, nhưng mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, tất cả những tật xấu này đều là sau khi vào nhà họ Thi mới có.
"Được rồi, đừng nói cô ta nữa." Ôn Uyển ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, "Sắp mười hai giờ, hai người các con đi ăn cơm trước đi, đừng để đói bụng hại thân thể."
"Khi cháu tới đã ăn bánh mì, bây giờ còn chưa đói bụng." Thi Khả Nhi nói xong, quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, "Chị dâu thì sao, có đói không, đói bụng thì chị đi xuống ăn một chút gì đi, em ở chỗ này bảo vệ thím là được rồi."
"Chị cũng không có đói, nhưng vẫn đi xem căn tin một chút. Vừa rồi mua cho mẹ chồng cabnh nấm tuyết, kết quả giội trên thân người vừa đi rồi."
Thi Khả Nhi nghe tiếng, nhớ ra cái gì đó, nhướng mày nhìn Thẩm Chanh, hỏi: "Những thứ trên người Diệp Cẩn .... Là canh nấm tuyết? Loại vừa đậm vừa đặc?"
"Ừ."
Sau khi nhân được đáp án khẳng định của Thẩm Chanh, Thi Khả Nhi không khỏi cười lớn ra tiếng: "Ha ha! Chị dâu em cảm ơn chị, cảm ơn chị làm chuyện em muốn làm lại không dám làm."
Mãi cho đến buổi tối, Thi Khả Nhi vẫn vui vẻ không thôi vì chuyện này.
"Rất buồn cười?"
Thi Mị ngồi ở đối diện cô, thấy cô vừa ăn món đồ vừa bật cười, nguy hiểm nheo con ngươi lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc