Chọc Giận Bảo Bối - Chương 347

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh chẳng qua chỉ muốn nói trên người cô sẽ thơm như vậy, hoàn toàn là bởi vì tối hôm nay tắm cánh hoa.
Mà cánh hoa này là do anh sai người đưa tới, cho nên nói là công lao của anh.
Người đàn ông này quả nhiên vẫn là thú tính quá mạnh mẽ, không buông tha bất kỳ một cơ hội có thể giở trò lưu manh với cô.
"Đúng vậy, bị anh ngủ thơm." Cô nói: "Anh đi mở một gian tiệm vịt, sau đó đích thân đi tọa trấn, sinh ý nhất định rất tốt."
"Tiệm vịt làm cái gì?" Anh hỏi một câu, sau đó cúi đầu cắn lòng bàn tay của cô, ý đồ dùng cách này khiến cô thu cánh tay chống đỡ trên người anh về.
Cảm giác ẩm ướt, làm cô cảm thấy trên tay bỗng truyền đến một trận tê dại, vì vậy liền thu tay về.
Giống như là rất hài lòng với phản ứng của cô, Thi Vực không khỏi bật cười, giọng nói quyến rũ giống như là độc dược, có thể làm cho người nghiện.
"Tiệm vịt làm gì?" Anh lại lặp lại lần nữa.
".... Anh chớ giả vờ thuần khiết ở trước mặt em."
Một người đàn ông kiến thức rộng rãi không biết tiệm vịt là cái gì, đùa gì thế?
"Anh chỉ chơi đùa một người phụ nữ là em, cho nên vốn rất tinh khiết. Không biết tiệm vịt là cái gì, không phải rất bình thường ư?" Lúc nói câu này, miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, yêu mị đến cực điểm.
"Tiệm vịt chính là nơi bán vịt!"
"Vậy vịt thì sao?" Người đàn ông ngây thơ nào đó hỏi rất nghiêm túc.
"Con vịt chính là ...." Thẩm Chanh cảm thấy có thể phải thay đổi một cách ngắn gọn sáng tỏ mới có thể giải thích rõ vấn đề này, vì vậy nói: "Con vịt là cùng loài với gà, gà chính là gái đứng đường, gái đứng đường chính là nữ ზáɳ ԃâɱ."
Thi Vực ý vị thâm trường ồ một tiếng, khơi gợi mày kiếm, "Vậy con vịt chính là nam ზáɳ ԃâɱ, hửm?"
"Đúng...."
"Cho nên vừa rồi em bảo anh đi mở một gian tiệm vịt, để cho anh đi tọa trấn có ý tứ là, để cho anh đi bán thân?" Anh cười nhẹ, cười đến có chút dọa người.
"Trọng điểm của em không phải trên phương diện đó." Cô nói.
"Vậy là cái gì?"
"Kiếm tiền." Cô giải thích: "Anh có thể ngủ thơm thân thể phụ nữ, vậy sẽ có rất nhiều khách hàng quen đó, sinh ý tốt như vậy, còn quản lý công ty làm gì, \'Làm một chút làm một chút\' với phụ nữ là có thể làm giàu rồi, tốt biết bao!"
"Loại chuyện đó làm nhiều sẽ có hại cho sức khỏe."
"Cả đêm anh làm em năm sáu lần sao không cảm thấy có hại cho sức khỏe?"
"Em chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg cầu yêu, anh có thể chưa thỏa mãn em?" Anh nói như là chuyện đương nhiên.
"...." Cô chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg? Anh lại có thể không biết xấu hổ nói cô chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg? !
Đã kéo dài bao nhiêu ngày rồi, trời vừa tối anh liền \'No ấm tư dâm dục.\'
Đầu tiên là hôn cô, sờ cô, ôm cô. Sau đó đợi cô đang ngủ, anh bắt đầu làm càng táo tợn hơn... ૮ởเ φµầɳ áo của cô! Cởi quần lót của cô!
Cuối cùng tránh không được một chữ: Làm!
"Chỉ một người phụ nữ như em mà anh đã ăn không tiêu, cho nên tạm thời không suy tính bán mình." Anh nói xong dừng một chút, cười như không cười giơ khóe môi lên, "Nhưng, nếu như em muốn mua, thì lại là chuyện khác rồi. Dù mệt cực khổ hơn nữa, anh cũng nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu của em. Ngủ khoan khoái với em."
"Không biết xấu hổ!"
Ngoại trừ bốn chữ kia, Thẩm Chanh thật sự không nghĩ ra còn có từ nào thỏa đáng hơn để hình dung người đàn ông này rồi.
Bây giờ nói đến tiết mục ngắn, thật sự là một trận lại một trận.
Không chịu nổi!
Cô đang muốn đẩy Thi Vực ra từ bên cạnh, không ngờ anh đột nhiên cúi người, một phát bồng cô lên.
Thẩm Chanh gần như theo bản năng ôm cổ của anh, ổn định thân thể, sau đó nhíu mày: "Anh làm gì?"
"Làm em." Thi Vực cười hóng hác, ôm cô sải bước chân ra: "Đêm đầu tiên khai trương, mua một tặng một."
Lần này, Thẩm Chanh xem như cảm nhận được cái gì gọi là tự rước lấy họa rồi!
Ba bộ nội y ѕєχy này, ở dưới sự \'Cưỡng chế và dụ dỗ\' của anh, bị cô thay đổi luân phiên.
Mặc mỗi bộ quần áo vào làm một lần, lúc nửa đêm anh lại sờ soạng tới, lại đè cô dưới thân thể đến lần nữa....
Vào đầu buổi tối, cô bị người đàn ông đòi hỏi vô độ nào đó mạnh mẽ muốn bốn lần.
Về phần giống như: Ông xã, nhẹ một chút.... Không cần .... Chậm thôi .... linh tinh, cô đã không nhớ rõ đã kêu bao nhiêu lần rồi.
Cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì điểm ૮ɦếƭ người vẫn còn ở phía sau.
Trời vừa sáng, người đàn ông bên cạnh liền xoay người đè lên thân cô, kiềm chế tay và chân của cô, hôn môi cô.
Thẩm Chanh còn trong lúc mơ mơ màng màng, liền cảm giác được trên thân thể cố thứ gì đó như là đang bị đốt lửa, nóng rực nóng hổi.
Còn cứng ngắc!
"Ưm ...."
Cô hừ nhẹ lên tiếng, trải qua một trận ác chiến tối hôm qua, hiện tại cô đã là tinh lực mệt mỏi, đừng nói là giãy dụa phản kháng, đến cả phát ra âm thanh cũng cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng Thi Vực cực kỳ giống như dã thú, sau khi nếm được hương vị, mùi vị vào tận xương tủy, liền muốn nuốt con mồi vào bụng.
Nụ hôn của anh rất bá đạo, đầu lưỡi nhanh chóng mà cường ngạnh chui vào trong miệng của cô, kịch liệt ʍúŧ lấy mỗi một tấc mềm mại trong miệng của cô.
Thẩm Chanh bị anh hôn đến trời đất tối đen, trong nháy mắt ý thức còn sót lại trong suy nghĩ liền bị tước đoạt, thân thể càng mền càng bất lực.
"Ưm ...."
Bên tai vang lên tiếng thở dốc vội vàng của anh, cùng với âm thanh nhỏ vụn không kiềm chế được của mình.
Thi Vực hôn một đường xuống phía dưới, gặm cắn xương đòn vai cô, trực tiếp cắn một loạt dấu ô mai lên trên người trước mặt
"Anh quá hung tàn rồi..."
Vừa có cơ hội thở, Thẩm Chanh liền bắt đầu lên án sự тһô Ьạᴏ của anh.
"Anh đây là hung mãnh." Anh vừa hôn cằm của cô, vừa uốn nắn lời của cô.
"Anh muốn đổi vợ phải không ...."
"Hả?" Anh thở khẽ.
"Nếu hại ૮ɦếƭ em,ânh có thể tìm niềm vui mới rồi!"
"Hồ đồ." Giọng nói của anh hơi có chút khàn khàn, mang theo một loại cảm giác đầu độc khó diễn tả bằng lời, "Anh thương em còn không kịp, sao đành lòng để cho em ૮ɦếƭ, làm sao còn đi tìm những người phụ nữ khác chứ?"
"Anh là thương như vậy ư?"
"Anh thương như vậy thì có gì không đúng? Tối hôm qua em ôm anh chặc như vậy, còn không ngừng gọi ông xã. Hơn nữa anh giống như còn nghe em nói \'thoải mái\'...." Anh cười trầm thấp, hô hấp vẫn có chút dồn dập: "Một đêm thỏa mãn em bốn lần, tặng em bốn lần, em còn chưa thỏa mãn?"
Thẩm Chanh: "...."
Cô gọi ông xã không sai.
Nhưng, cô thật sự có nói thoải mái ư?
Cô là một phụ nữ rất nghiêm chỉnh, làm sao có thể hư hỏng như vậy!
Thấy cô không nói gì, Thi Vực cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai của cô, mờ ám nói: "Hay là em cảm thấy tặng bốn lần quá ít? Nếu cảm thấy ít, em tăng giá, anh có thể tặng em thêm mấy lần."
"Bốn lần là đủ rồi... Cầu không tặng! Cầu không tặng thêm!" Tặng cô bốn lần! Tặng cô thêm mấy lần! Nói đến thật hào phóng ....
Cả đêm ngủ với cô bốn lần, không cảm thấy mắc nợ chút nào, còn giống như là chuyện đương nhiên.
"Như vậy sao được, bảo bối, từ trước đến nay người đàn ông của em nói lời giữ lời. Từng nói mua một tặng một, nhất định phải thực hiện."
"Nhưng là em không có trả tiền! Cho nên vẫn chưa thể coi là một cuộc giao dịch!"
"Không sao, có thể ký sổ."
"...."
Cuối cùng Thẩm Chanh vẫn khó tránh khỏi vận rủi, bị Thi Vực dùng cách тһô Ьạᴏ đơn giản muốn một lần.
Sau khi xong việc, anh ôm cô đi vào phòng tắm, thả vào bồn tắm, nâng mái tóc dài của cô lên nhẹ nhàng ngửi: "Thích người của em, thích thân thể em, thích hương vị của em, thích toàn bộ của em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc