Chọc Giận Bảo Bối - Chương 343

Tác giả: Hề Yên

Có các vị đồng nghiệp tìm ra bản thiết kế trên bàn này là không đủ, hơn nữa đưa ra quan điểm và cái nhìn của mình.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Cố Liên Thành trở lại phòng thiết kế, chuyển đạt nội dung cuộc họp hôm nay cho những đồng nghiệp khác trong ngành.
"Những thứ chúng ta nhọc công khổ sở một tháng thiết kế ra được, một câu nói của bọn họ liền bác bỏ? Gì mà kiểu dáng không đủ mới lạ, không đủ đặc biệt, không đủ xuất sắc. Thật sự là nói chuyện không biết suy nghĩ!"
Có đồng nghiệp bất mãn.
"Đúng vậy, coi như cạnh tranh ngành nghề lớn, cũng không nên làm khó nhân viên của mình. Hơn nữa thiết kế loại này không phải dựa vào tay nghề, là dựa vào thể chất. Không có linh cảm, dù nói thế nào cũng vô dụng."
Đối với chuyện phải sửa tất cả bản thiết kế này, phần lớn mọi người là bài xích.
"Kéo đi." Có người đề nghị: "Dù sao chị Liên Thành đã thiết kế ra được kiểu chính mùa giải mới, những thứ này của chúng ta chẳng qua chỉ là một vài sản phẩm làm nền mà thôi. Đến lúc đó kiểu mới đưa ra thị trường, công ty không cầm được kiểu mới, còn không thể dùng tới những thứ này ư? Cho nên kéo dài một chút là được rồi."
"Đề nghị này không sai, nếu như một quý công ty chỉ ra mắt một trang sức, vậy danh tiếng khẳng định xuống dốc không phanh. Cho nên người đứng đầu tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh."
Lúc các đồng nghiệp thương nghị đối phó với trận ác chiến này như thế nào, Cố Liên Thành tâm thần không yên ngồi ở vị trí của mình, nhìn những tòa cao ốc phồn hoa bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
"Chị Liên Thành, chị thấy chuyện này thế nào?"
Suy nghĩ của Cố Liên Thành bị kéo về, thấy các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt trưng cầu nhìn cô ta, cô ta nhanh chóng điều chỉnh xong trạng thái của mình, cười một tiếng.
"Nếu như muốn thắng đẹp, thì phải bày thứ tốt nhất ra. Nếu chúng ta lựa chọn cái nghề thiết kế này, phải chịu trách nhiệm với thứ mà mình thiết kế ra. Chúng ta không phải là thiết kế vì thiết kế, mà là thiết kế để chứng minh mình."
"Người khác nói lên ý kiến chúng ta có thể không tiếp thu, nhưng nhất định phải tiếp nhận. Bản thân cái nghề thiết kế đá quý này đã không dễ dàng, trong giới người mới có tài năng tầng tầng lớp lớp, người cũ dùng trình tự thiết kế sâu nghiền nát vô số ."
"Cho nên hiện tại chúng ta phải cố gắng một chút, cố gắng thêm một chút nữa. Khiến người mới không đuổi theo kịp, người cũ đào thải không nổi. Như vậy chúng ta sẽ thắng, thắng cực kỳ xinh đẹp."
Cố Liên Thành nói một phen, khiến tất cả mọi người giật mình tỉnh ngộ, đúng vậy, nếu các cô lựa chọn cái nghề thiết kế này, tại sao lại muốn tự tay hủy con đường của mình chứ?
Ham vui nhất thời không chỉ không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn có thể để bản thân lâm vào khốn cảnh.
Vào lúc mọi người im lặng, Cố Liên Thành lại lên tiếng: "Mấy tấm bản vẽ đơn giản mà thôi, không làm khó được tụi em. Chị tin tưởng tụi em có thể trong thời gian ngắn nhất, thiết kế ra kiểu dáng khiến bản thân thoả mãn, đồng thời cũng làm cho công ty hài lòng."
Một đám người vốn tinh thần xuống thấp, bởi vì Cố Liên Thành khuyên bảo mà thay đổi tâm ý, lần lượt trở lại trên cương vị công tác, bắt đầu tiến hành sửa chữa những bản thiết kế kia.
Tuy chuyện này đã qua, nhưng vẫn truyền đến trong tai Thẩm Chanh, nghe nói các đồng nghiệp phòng thiết kế bởi vì một chuyện sửa chữa bản vẽ mà làm ồn nổi lên tâm tư nhỏ, Thẩm Chanh chỉ cười không nói.
Mười phút sau, lại để cho thư ký đi đưa phúc lợi cho phòng thiết kế.
"Gì? Trong lúc sửa chữa bản vẽ, tiền lương tăng gấp đôi? Nếu như không vượt qua kỳ hạn quy định, nâng cao từ gấp đôi lên gấp ba? Nếu như bản thiết kế thông qua phê duyệt, tăng từ gấp ba lên gấp bốn?"
Đối với cái phúc lợi này, các đồng nghiệp bày tỏ rung động!
Hiển nhiên, phúc lợi thực tế hơn bất kỳ thứ gì, tiền lương gấp đôi gấp ba thậm chí là rất cao, sánh ngang với một hấp dẫn.
Lúc trước những người án từng có phàn nàn về chuyện sửa chữa bản vẽ kia, vỗ иgự¢ đảm bảo, nhất định hoàn thành sửa chữa bản vẽ ở trong thời gian quy định.
Nghe thư ký báo cáo một chữ không lọt về tình huống phòng thiết kế, Thẩm Chanh ừ một tiếng.
Sau đó dặn dò thư ký của mình một chuyện, an bài tốt hành trình công việc xong, rời đi công ty.
"Lão Lưu, điều hòa còn có thể lại chỉnh thấp chút nữa không, nóng ૮ɦếƭ rồi!"
Diệp Cẩn ngồi ở ghế xe sau, dùng tạp chí không ngừng quạt gió trên mặt, nhìn những chiếc xe hỗn loạn phía trước mặt, tâm trạng cực kỳ hỏng bét.
Đã mười một giờ, xe còn xếp dài ở trên đường, mặt trời nóng trên đầu, dù cho trong xe mở điều hòa thì nhiệt độ cũng đang không ngừng tăng cao.
"Phu nhân, điều hòa là tự động điều tiết nhiệt độ, đã là thấp nhất rồi." Tài xế đáp.
"Phiền ૮ɦếƭ rồi!" Diệp Cẩn kiều mỵ nổi giận một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn xe phía sau, thấy cỗ xe càng để lâu càng nhiều, không kiềm được hối hận, "Sớm biết sẽ kẹt xe, liền không đến đâu!"
Lúc thu hồi tầm mắt, vừa vặn liếc đến bình giữ ấm bên cạnh, lập tức càng cảm thấy không thoải mái: "Sớm không vào bệnh viện muộn không vào bệnh viện, lại chọn lúc này, thật ghê tởm người!"
Lúc cô ta nói lời này có chút nghiến răng, nhưng còn chưa tới mức đánh mất lý trí, cho nên đè giọng xuống cực kỳ thấp.
Tài xế Lão Lưu chỉ nghe được cô ta ở phía sau nói thầm một trận, nhưng không nghe được cô ta nói những lời gì, liền hỏi: "Phu nhân, cô mới vừa nói gì?"
Diệp Cẩn thuận miệng nói: "Nói ông nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, con người đó, làm việc đừng có nề nếp như vậy. Ông xem phía trước, có 50 chiếc xe đi, nếu ngoan ngoãn chờ đợi, vậy phải đợi tới khi nào? Ông chuyển qua phía bên phải, vượt qua chiếc xe phía trước kia ...."
"Phu nhân, vượt xe như vậy rất dễ dàng ᴆụng phải xe khác, nếu xảy ra sự cố thì phiền toái, cho nên chúng ta vẫn là tuân thủ quy tắc giao thông đi."
Lão Lưu là một người rất nghiêm cẩn, không bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, hơn nữa ông đã qua lứa tuổi mạo hiểm.
Diệp Cẩn lại có một chút từ chối cho ý kiến, "Sợ cái gì, Diệu Quang có giao tình qua lại với đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nếu thật ᴆụng phải xe của người khác, cũng không ai dám làm gì chúng ta."
"Nhưng mà ...."
"Lão Lưu, không phải tôi nói ông, ông xem ông cũng đã lái xe cho nhà họ Thi ba mươi năm, sao còn không tin kỹ thuật của mình? Chẳng qua chỉ là vượt qua mấy chiếc xe mà thôi, sợ cái gì." Diệp Cẩn nói xong, bắt đầu chỉ huy ông: "Bật đèn vượt qua, ấn còi hai tiếng, chen vào trước mặt chiếc xe bên cạnh đi."
Bình thường lúc gặp phải kẹt xe, cũng có người dùng cách này, gặp rỗng liền chui, muốn đi ra ngoài trước khi con đường được khơi thông.
Diệp Cẩn cố ý muốn vượt qua, Lão Lưu cũng không có cách nào, vì vậy chỉ có thể làm theo lời cô ta.
Ông quan sát khoảng cách xe và chỗ trống trước mặt xe bên cạnh một chút, xác định không sai, lúc này mới bật đèn vượt qua, muốn rẽ ra ngoài.
Nhưng ông mới vừa chuyển động tay lái một chút, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy băng băng liền lái tới từ phía sau, song song ở bên cạnh.
Lão Lưu phản ứng nhanh, kịp thời bẻ tay lái, lúc này mới tránh khỏi xe thể thao đang chạy băng băng bên cạnh ᴆụng vào
"Người nào đó? Có tố chất hay không?"
Diệp Cẩn vừa oán trách, vừa quay cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn về phía xe thể thao khoe khoang chạy băng băng bên cạnh.
Cô ta cũng muốn nhìn xem, trong xe ngồi nhân vật lớn \'ngưu bức\' nào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc