"Nhưng mà ...."
Diệp Cẩn muốn nói gì đó, nhưng Thi Diệu Quang lại chặt đứt lời của cô ta: "Được rồi, có một cuộc họp, anh đi công ty trước."
Thấy Thi Diệu Quang muốn đi, Diệp Cẩn lại gọi ông ta lại: "Diệu Quang!"
Thi Diệu Quang dừng bước chân một chút, "Còn chuyện gì?"
Diệp Cẩn vội nói: "Mới vừa rồi em không có nói dối, chị thật sự vào bệnh viện. Không phải trước đó chị vẫn luôn có bệnh bao tử ư, lần này vào bệnh viện, hình như là dạ dày xuất huyết ...."
Vừa rồi, Thi Diệu Quang quả thật cho rằng Diệp Cẩn là đang nói bậy bạ, vào lúc lại nghe cô ta nói dạ dày Ôn Uyển xuất huyết, ông ta liền ý thức được, chuyện này có thể là sự thật.
Những năm này, dạ dày bà ấy vẫn luôn không tốt, dạ dày xuất huyết, cũng không phải là lần đầu tiên.
Thi Diệu Quang nhíu lông mày lại, ông ta nói một câu "Anh biết rồi.", liền xoay người đi ra phòng ngủ.
Diệp Cẩn đi theo ra ngoài, sau khi theo ông ta xuống lầu, cô ta tiến lên thay ông ta sửa sang lại caravat một chút, cười duyên nói: "Sớm trở về một chút."
Muốn cho Thi Diệu Quang một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng Thi Diệu Quang lại tránh sự nhiệt tình của cô ta, đẩy cô ta từ trước mặt ra, căn dặn tài xế chuẩn bị xe, cầm lấy cặp công văn rời đi.
Dựa vào ở trên khung cửa phòng khách, trên mặt Diệp Cẩn vẫn luôn tràn ngập nụ cười, đến khi nhìn thấy Thi Diệu Quang ngồi vào trong xe, xe chạy ra khỏi cửa chính, nụ cười của cô ta mới trở nên đông cứng lại.
Quả nhiên đàn ông đều là thứ không có lương tâm, lúc này mới mấy năm, liền lạnh lùng với cô ta như vậy rồi!
Từ khi vào cửa cái nhà này, ông ta không phải ngủ phòng khách thì chính là ngủ phòng sách, hoàn toàn chưa từng cùng giường chung gối với cô ta.
Trước người khác, cô ta là Thi phu nhân quang vinh chói lọi, sau lưng người ta, cô ta còn không bằng một người thi*p!
Tuy rằng thỉnh thoảng ông ta sẽ nói một vài lời dễ nghe ở trước mặt cô ta, mua một chút quần áo nhãn hiệu nổi tiếng và túi xách cho cô ta, nhưng cô ta biết, những thứ kia đều là gặp dịp thì chơi thôi.
Người trong lòng của ông ta là ai, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.
Coi như có chút cảm tình với Diệp Cẩn cô ta, vậy cũng tuyệt đối không phải là yêu, nếu không sao có thể lạnh nhạt cô ta hết lần này tới lần khác.
Người khác có thể không biết tại sao Thi Diệu Quang phải lấy cô ta, nhưng cô ta rất rõ ràng. Nếu như không phải bởi vì sự kiện năm đó, sợ rằng hiện tại thân phận của cô ta vẫn là một thư ký nhỏ đê tiện.
"Phu nhân, cháo tổ yến đã nấu xong rồi."
Giọng nói của người giúp việc đột nhiên vang lên, nhiễu loạn suy nghĩ của Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn có chút bực bội lườm cô ta một cái, người giúp việc kia sợ tới mức vội cúi đầu, không dám nhìn Diệp Cẩn.
"Bưng vào trong phòng tôi đi."
Diệp Cẩn nói xong, lắc lắc thân hình như rắn nước nghênh ngang lên lầu.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám chậm trễ nữ chủ nhân tàn nhẫn này, cuống quít vào phòng bếp múc cháo tổ yến vào trong chén, bỏ vào trong khay, bưng đến trong phòng ngủ Diệp Cẩn.
Sau khi gõ cửa tiến vào, người giúp việc dựa theo căn dặn của Diệp Cẩn đặt cháo tổ yến đến trên bàn vuông bên cạnh cửa sổ, lúc đang muốn lui ra, Diệp Cẩn gọi cô ta lại: "Chờ một chút."
"Phu nhân, còn có căn dặn gì sao?" Người giúp việc nhỏ giọng dò hỏi.
Diệp Cẩn ngồi ở trên giường, đang sơn màu đỏ lên móng chân, sau khi sơn mấy móng, cô ta mới ngẩng đầu liếc nhìn người giúp việc trước mặt, "Cô đi xuống lầu cầm một bình giữ ấm lên."
"Vâng, phu nhân."
Người giúp việc đi xjuoongs lầu cầm bình giữ ấm lên theo căn dặn của cô ta, lúc vào phòng, Diệp Cẩn vừa vặn sơn xong móng chân, vì không làm trôi sơn móng chân, Diệp Cẩn đi chân trần giẫm lên sàn nhà, đi đến trước bàn vuông nhỏ, tự tay rót chén cháo chưa uống một ngụm kia vào trong bình giữ ấm.
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Người giúp việc đáp lại lui về phía sau, thuận tay đóng cửa phòng.
Đợi sau khi sơn móng tay xong, Diệp Cẩn thay đồ mặc ở nhà trên người, mặc một váy liền áo hoa hồng đỏ, rất hợp với màu móng tay cô ta vừa sơn.
Nhìn gương đùa nghịch tóc uốn xoăn màu rượu vang một chút, như là rất hài lòng với cách ăn mặc và trang điểm hôm nay, cô ta nâng một nụ cười yêu mị lên.
Phụ nữ nha, trẻ tuổi chính là tiền vốn, nếu bây giờ cô ta có thể gả cho một người đàn ông ưu tú ở mọi phương diện, ngày sau lại tìm một người đàn ông xuất sắc hơn cũng không phải là không thể nào.
Cầm lấy túi xách LV số lượng có hạn vừa mới mua, soi gương thêm một lát, cảm thấy không có chỗ nào không ổn, cô ta mới mang theo bình giữ ấm đi xuống lầu.
Trước khi ra ngoài, cô ta đi phòng bếp một chuyến, bình thường cô ta rất ít vào phòng bếp, hoàn toàn là thuộc về loại người tránh được thì nên tránh, nếu như không phải Thi Diệu Quang yêu cầu, cô ta tuyệt đối sẽ không bước vào phòng bếp nửa bước.
Cho nên nhìn thấy cô ta vào phòng bếp, các người hầu nhất thời cảm thấy khó hiểu một trận.
"Phu nhân đi phòng bếp làm gì?"
"Không biết ...."
"Sẽ không phải là cháo tổ yến không hợp khẩu vị cầm lấy đổ chứ?"
"Các người còn không rõ cô ta ư, nếu ăn vào không hợp khẩu vị gì đó, không phải bổ sung thêm nguyên liệu không thể ăn rồi cho người khác ư! Làm sao có thể tự mình cầm lấy đi đổ?"
"Lời nói này cũng không sai, đừng nói là vào phòng bếp, bình thường cô ta chính là đi ngang qua phòng bếp cũng sẽ che miệng mũi, giống như cảm thấy rất chán ghét bên trong."
"Hẳn là không phải chuyện liên quan đến cháo tổ yến, vừa rồi lúc tôi mang cháo tổ yến cho phu nhân, cô ta hoàn toàn không ăn. Hơn nữa còn bảo tôi mang bình giữ ấm cho cô ta, có lẽ là muốn cầm lấy cháo tổ yến kia đi tặng người ta."
"Không phải chứ? Cháo tổ yến đã múc vào trong bát lại không uống, lại có thể cầm lấy đi tặng người?"
"Trời ạ, đây cũng quá khó coi rồi, nói như thế nào cô ta cũng là quý phu nhân, sao có thể làm chuyện thất đức như vậy được?"
Các người hầu núp trong bóng tối, bàn tán xôn xao về chuyện Diệp Cẩn vào phòng bếp, các cô rất rõ thái độ làm người của Diệp Cẩn, hơi có một chút sai lầm liền đuổi người làm đi, hoặc là trừ tiền lương, ai cũng không dám đắc tội cô ta, cho nên đè giọng cực kỳ thấp, chỉ sợ sơ ý một chút liền truyền đến trong tai cô ta.
Rất nhanh, Diệp Cẩn đi ra từ nhà bếp, không biết làm cái gì ở bên trong, mang trên mặt nụ cười đắc ý.
Trước khi cô ta đi ra phòng khách, mấy người giúp việc đã nhanh chóng tản đi, không có bị cô ta phát hiện.
Tài xế dừng xe ở trên đường xe chạy trước sân, ngay sau đó xuống xe mở cửa cho Diệp Cẩn: "Phu nhân, hôm nay vẫn đi chỗ cũ sao?"
Chỗ cũ trong miệng tài xế, là một phòng đánh bài, Diệp Cẩn không có công việc, lại không có việc gì, cho nên mỗi ngày hẹn mấy phu nhân có tiền đi chơi mạt chược.
Bình thường mấy người phụ nhân tập trung một chỗ, đơn giản là nói chuyện bát quái, ví dụ như: Hôm nay con gái nhà ai xuất giá, ngày hôm qua con trai nhà ai cưới vợ. Vợ nhà ai không thể sinh đẻ,....
Cho tới bây giờ những phu nhân có tiền kia ở trước mặt Diệp Cẩn chỉ có cúi mình hạ giọng a dua nịnh hót, cho nên Diệp Cẩn ở nhà bị lơ là, liền thích đi đến trước mặt bọn họ tìm cảm giác tồn tại, do đó thích loại cách tiêu khiển này.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần có người hẹn cô ta, cô ta nhất định sẽ không vắng mặt.
Bất quá hôm nay trước khi cô ta ra cửa, cô ta thật đã đẩy vài cuộc hẹn chơi mạt chược.
"Hôm nay không đi đánh bài." Diệp Cẩn nói xong, để bình giữ ấm qua một bên, căn dặn nói: "Đi bệnh viện Bác An."
"Dạ, phu nhân."
Tài xế đóng cửa xe thay cô ta, sau đó ngồi trên ghế lái, khởi động động cơ, vững vàng lái xe ra khỏi cửa chính.