Thẩm Chanh định ở lại bệnh viện qua đêm với Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển nhất định không chịu, nói bản thân có thể ở một mình, hơn nữa bệnh viện còn có y tá trông nom, bảo bọn họ không cần khẩn trương như vậy.
Nhưng loại bệnh dạ dày xuất huyết này có thể lớn có thể nhỏ, không xem thường được, ai cũng không yên lòng Ôn Uyển ở lại bệnh viện một mình.
Đặc biệt Thi Khả Nhi, nhìn thấy sắc mặt Ôn Uyển trở nên trắng bệch và tiều tụy, lại càng không yên lòng, nói gì cũng không chịu đi.
"Khả Nhi, cháu cũng đừng ở đây tham gia náo nhiệt, sớm về ngủ một chút, dưỡng đủ tinh thần ngày mai thắng đẹp một vụ kiện."
Biết ngày mai Thi Khả Nhi có một vụ kiện muốn đánh, Ôn Uyển sợ làm trễ nãi cô, liền giục cô trở về.
Chỉ là, Thi Khả Nhi không chịu: "Thím, cháu trở về cũng là xem tư liệu suốt cả đêm, nhà ở khu náo nhiệt cực kỳ ồn ào, chi bằng ở bệnh viện thanh tịnh một chút."
Ôn Uyển nhíu mày, "Cháu không ngủ một đêm thì sao mà chịu nổi?"
Thi Khả Nhi cười cười không sao cả, "Cháu đã quen rồi, từ sau khi vào văn phòng luật sư, mỗi lúc trời tối cháu gần như đều sẽ làm việc đến rạng sáng. Thức đêm gì đó, đối với cháu mà nói chính là chút lòng thành!"
Đây là gian khổ phía sau thành công.
Làm một luật sư ưu tú, không dễ dàng như trong tưởng tượng, thường thường, đều là bỏ ra bao nhiêu lấy được bấy nhiêu.
Một vụ kiện, nếu thắng, sẽ trở thành đối tượng mà người khác nói chuyện say sưa nhiệt tình, nhưng nếu thua, có thể thân bại danh liệt ở trong một đêm!
"Khả Nhi, lúc đầu thím chính là không coi trọng thân thể của mình, thường hay thức đêm tăng ca, làm việc một đêm lại một đêm. Khi đó trẻ tuổi, không có phát hiện những thói quen kia khiến cho thân thể của mình mang đến bao nhiêu thương tổn. Sau đó theo tuổi tác tăng lên từng ngày từng ngày, mới phát hiện thân thể đã suy sụp rồi... Cho nên cháu nhất định phải yêu quý thân thể của mình."
Nhìn thấy Thi Khả Nhi, Ôn Uyển liền nhớ lại lúc mình còn trẻ.
Khi đó, vì để cho công ty vận chuyển tốt hơn, bà làm việc cả ngày cả đêm, có đôi khi cả ngày thậm chí đến nước cũng không uống được một ngụm.
Đã không nhớ nổi chịu đựng bao nhiêu đêm...
Nhớ được duy nhất chính là, sau khi thể xác và tinh thần của bà cực kỳ mệt mỏi, nhận được chính là một tờ giấy thỏa thuận li hôn.
Mà ngày tháng, là hôm nay...vào mấy năm trước.
"Thím yên tâm, cháu sẽ điều chỉnh xong thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình. Ngược lại thím, phải dưỡng tốt thân thể trước mới được." Thi Khả Nhi nói xong, đứng lên, "Cháu rót ly nước cho thím uống."
Ôn Uyển thu hồi suy nghĩ, gật đầu cười.
Lúc Thi Khả Nhi đi rót nước, vừa vặn đi qua trước mặt Thi Mị, anh lười nhác dựa ở trên tường, hai chân xếp chồng, đúng lúc chặn đường đi.
Thi Khả Nhi vốn muốn bước qua, nhưng bởi vì mang giày cao gót không quá thuận tiện, vì vậy bỏ đi ý nghĩ này, không lạnh không nhạt liếc nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh, nhường một chút."
Thi Mị như là không nghe thấy lời của cô, vẫn duy trì động tác ban đầu, không có tính toán muốn nhường cho cô.
Thấy anh không có động tác, Thi Khả Nhi nhíu nhẹ mi tâm một chút, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên tai vang lên một câu: "Về sau nếu thức đêm thành thiếu phụ luống tuổi không gả ra được, tuyệt đối đừng khóc ở trước mặt anh."
Nói xong, cuối cùng Thi Mị dời chân, nhường ra một con đường.
Thi Khả Nhi nghe tiếng, không khỏi cười: "Anh yên tâm, nếu em trở thành thiếu phụ luống tuổi, em nhất định sẽ dựa vào uốn ba tấc lưỡi của em đẩy mạnh tiêu thụ mình ra ngoài. Hoặc là, tìm một ông lão tám mươi tuổi gả là được rồi. Dù sao tuyệt đối cũng sẽ không để cho anh nhìn em chê cười. Về phần khóc ở trước mặt anh gì đó, càng không có bất kỳ khả năng nào."
"Ừ, hy vọng em có thể được như ý."
Thi Mị liếc cô một cái, xoay người đi ra phòng bệnh, tìm một cửa thông gió trên lối đi nhỏ, phun khói ra.
Thi Vực và Thẩm Chanh đi dưới lầu căn tin mua cháo loãng đi lên, dạ dày Ôn Uyển vẫn còn khó chịu rất nhỏ, cho nên chưa tốt lắm, nhưng bà vẫn cố gắng uống vài ngụm.
Thẩm Chanh vốn định cùng ở lại chăm sóc Ôn Uyển với Thi Khả Nhi, nhưng người giúp việc trong nhà vừa điện thoại tới, nói Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước tỉnh ngủ vừa khóc lại làm ồn, đang tìm mẹ.
Không có cách nào, cô chỉ có thể đi trước, Thi Vực không yên lòng để cô trở về một mình, cho nên sau khi dặn dò Ôn Uyển buổi tối phải nghỉ ngơi cho khỏe, liền cùng rời khỏi bệnh viện với cô.
Khoảng mười một giờ, Ôn Uyển buồn ngủ, Thi Khả Nhi múc nước rửa mặt, sau đó nằm ở trên giường bên cạnh.
Bởi vì là phòng bệnh VIP, cho nên thiết bị trong phòng hoàn toàn khác phòng bệnh bình thường, ngoại trừ hai chiếc giường rộng hai mét, vị trí gần cửa sổ còn có một sofa thoải mái và một máy vi tính.
Mà lúc này đây, Thi Mị đang lười biếng dựa vào ở trên ghế sofa, một tay nắm lấy con chuột máy vi tính, một tay nhanh chóng nhấn gì đó trên bàn phím máy vi tính.
Ngón tay nện ở trên bàn phím phát ra âm thanh, không tính quá lớn, nhưng vẫn truyền đến trong tai Thi Khả Nhi.
Cô vốn không có tâm chìm vào giấc ngủ, sau khi nghe được tiếng vang, cô dứt khoát chống giường ngồi dậy, nhìn lướt qua bên cửa sổ, thấy Thi Mị đang chơi \'CrossFire\', không khỏi nâng lông mày lên.
"Anh lại vẫn còn chơi loại trò chơi yếu kém này?"
Lo lắng sẽ ầm ĩ đánh thức Ôn Uyển, Thi Khả Nhi cố ý đè giọng nói xuống cực kỳ thấp.
Không biết Thi Mị là không nghe được tiếng nói của cô, hay là cố ý không để ý tới cô, ngón tay suông dài nhấn vài cái ở trên bàn phím, đổi đao trong tay nhân vật trò chơi thành súng, sau đó rất nhanh nhấn kích con chuột, đánh ૮ɦếƭ đối thủ trong trò chơi.
Sau khi hoàn thành một loạt động tác này, kết thúc một trận trò chơi, anh bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Đại khái sau khi uống nửa ly cà phê, một ván trò chơi mới lại bắt đầu rồi, điều chỉnh trong phòng xong, tiếp tục chơi game.
Trong lúc chơi trò chơi, mặc kệ thua hoặc là thắng, mặt anh vẫn luôn không có cảm xúc gì, suy nghĩ không bị ảnh hưởng chút nào, không có vui sướng, cũng không có rầu rĩ.
Rất khó tưởng tượng, đây là một hình ảnh như thế nào.
Anh không nói gì, Thi Khả Nhi cảm thấy có chút nhàm chán, cũng không có ý định sẽ tìm chủ đề, xuống giường đi toilet một chuyến, liền nằm lại trên giường lần nữa.
Không biết là thời tiết quá oi bức, hay là bởi vì vẫn chưa tới thời gian bình thường cô ngủ, lật qua lật lại đều không ngủ được.
Vốn muốn ngủ sớm một lần, không ngờ tinh thần vẫn tốt như vậy, vì vậy lại xuống giường, lấy tư liệu từ trong túi ra, ngồi vào bên cạnh lật xem.
Ngọn đèn có chút tối, cô xem không rõ ràng chữ trong tài liệu, liền cúi thấp đầu, cách tư liệu gần hơn một chút.
Gió thổi vào từ cửa sổ, lay động tóc của cô, tóc che ở trước trán bị vén đến một bên, ngược lại nhìn có vẻ có thêm một chút ý nhị.
Trước khi đến bệnh viện cô đã tẩy trang, trên mặt sạch sẽ, ngoại trừ chính giữa mi tâm có một nốt ruồi mỹ nhân rất nhỏ, địa phương khác đều không có một chút tỳ vết nào.
Chỗ chân tóc trên trán, có đầu nhọn mỹ nhân đẹp mắt, mày liễu dày, đôi mắt linh động, lỗ mũi tinh sảo khéo léo, cảnh môi mỏng đỏ bừng.
Làn da trơn mịn trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc, vô cùng mịn màng, mỗi một tấc, đều tinh sảo giống như gia công tỉ mỉ.
Cho dù là ở trong hoàn cảnh tăm tối như vậy, cũng làm cho người ta không thể bỏ qua sự hiện hữu của cô, cô giống như là kim cương chói mắt, sáng chói giống như châu báu, khí chất xuất trần.
Quả thật là một mỹ nhân hiếm thấy.