Chọc Giận Bảo Bối - Chương 334

Tác giả: Hề Yên

Nhìn người tới là Thi Vực và Thẩm Chanh, Thi Mị đứng lên.
Bởi vì ngồi thời gian quá lâu, chân của anh có chút run lên, sau khi đứng dậy, liền đưa tay chống đỡ ở trên vách tường, mượn lực ổn định thân hình.
"Đến rồi."
Anh ta mở miệng nói.
Thi Vực ừ một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn đèn màu đỏ trên cửa phòng cấp cứu, "Đưa tới từ lúc nào?"
"Nửa tiếng trước."
Giọng điệu tự trách, sâu lắng mà khàn khàn.
Thi Vực gật gật đầu, ngay sau đó mở bước chân ra đi đến cửa ra vào phòng cấp cứu, nhìn cửa đóng chặt, lông mày anh nhíu lại thật sâu.
Dựa lưng đến trên tường, anh hơi ngẩng đầu lên, bất lực nhắm mắt lại một chút, tay cắm ở trong túi quần không khỏi nắm chặt thành quyền.
Thẩm Chanh đầu tiên là nhìn anh một cái, sau đó mới chuyển dời ánh mắt đến trên người Thi Mị, "Sao có thể phát sinh chuyện như vậy?"
Cô nhíu đầu lông mày, đè giọng nói xuống cực kỳ thấp.
Thi Mị đưa tay dụi dụi khóe mắt, im lặng một lát, mấp máy môi : "Mẹ uống rượu, dẫn đến dạ dày xuất huyết."
Ở trong ấn tượng của Thẩm Chanh, Ôn Uyển là một người phụ nữ chú trọng dưỡng sinh dưỡng tâm, baf không tục tằng, cũng không thế tục.
Người phụ nữ ở tuổi này giống như bà, đại đa số là tụ tập tốp năm tốp ba, đánh chơi mạt chược, nói chút chuyện thị phi.
Nhưng bà không giống vậy.
Cuộc sống của bà rất có quy luật, vận động, yoga, du lịch đan xen nhau, cũng không ᴆụng đến thuốc hay uống rượu, đến cả cà phê, cũng cực ít khi uống
Cho nên lúc nghe Thi Mị nói Ôn Uyển là vì uống rượu mới dẫn đến dạ dày xuất huyết, Thẩm Chanh ít nhiều có chút khi*p sợ.
Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu được mở ra, tiếp theo từ bên trong đi ra một vị nam bác sĩ mặc áo blouse trắng.
"Các người ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, quét mắt liếc nhìn ba người trước mặt.
Anh ta là bác sĩ quyền uy vừa mới thuê đến từ nước ngoài, nghe qua tiếng tăm Thi Vực, nhưng chưa nhìn thấy bản thân anh lần nào, cho nên cùng không rõ ràng thân phận mấy người lắm.
"Đúng vậy." Thi Vực lạnh lùng đáp lại một tiếng, ngay sau đó có thâm ý liếc mắt nhìn phòng cấp cứu, "Tình huống như thế nào?"
"Tình huống trước mắt coi như ổn định. May mắn đưa tới kịp thời, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Bác sĩ nghiêm túc nói: "Dạ dày xuất huyết là một loại chứng bệnh rất nghiêm trọng, bình thường, người làm việc mệt nhọc quá độ, ăn uống hằng ngày không có quy luật, tâm tình cực kỳ khẩn trương sẽ dễ dàng mắc dạ dày xuất huyết. Bởi vì tỉ lệ tử vong của dạ dày xuất huyết tương đối cao, người bệnh nhất định phải coi trọng thân thể của mình."
"Tôi đề nghị bệnh nhân tốt nhất ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, làm kiểm tra toàn diện. Nếu như chỉ có một phương diện dạ dày khó chịu nên dẫn tới xuất huyết, trở về điều dưỡng là được rồi."
Thi Vực ừ một tiếng, không phủ nhận lời của bác sĩ, chỉ là từ đầu đến cuối anh đều không liếc nhìn nhìn bác sĩ, vẫn luôn nhìn lối vào của phòng cấp cứu.
Đến cả Thi Mị cũng như vậy, dường như chỉ có nhìn tận mắt người ở bên trong hoàn hảo không tổn hao gì đi ra thì mới có thể yên lòng.
Phản ứng của anh em hai người, khiến Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy có chút cảm động.
Yêu một người, không cần lúc nào cũng treo trên bờ môi, có đôi khi chỉ là một ánh mắt, cũng đã đủ rồi.
"Các người chờ ngoài phòng bệnh một chút, y tá rất nhanh sẽ đưa bệnh nhân tới đây." Vị bác sĩ nói xong, không quên nhắc nhở: "Ăn uống của người bệnh xuất huyết dạ dạy phải dùng những món không có tính kích thích, nhẹ nhàng, dễ tiêu hóa làm chủ. Còn có mỗi ngày ăn cơm phải có quy luật, đúng giờ đúng số lượng, không rượu chè ăn uống quá độ, cố gắng ăn thành nhiều bữa, không nên quá no bụng, lúc ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm. Những thứ như thuốc, rượu, trà đậm đặc và cà phê đậm đặc, tốt nhất đừng nên ᴆụng vào."
Sau khi bác sĩ dặn dò xong những hạng mục công việc cần chú ý này, Thẩm Chanh khách khí nói tiếng \'Cảm ơn\' .
Mà Thi Vực và Thi Mị, về cơ bản đều không có phản ứng gì, sắc mặt lạnh nhạt như nước, rất hờ hững.
Bác sĩ thấy thế, cũng không nói thêm gì, trực tiếp rời đi.
Ôn Uyển rất nhanh được mấy y tá đẩy ra, bà nằm ở trên giường xe đẩy, sắc mặt nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.
"Mẹ."
Thi Vực và Thi Mị đồng thời tiến lên, chia ra cầm tay Ôn Uyển.
Hai người đàn ông trưởng thành vững vàng, vào giờ khắc này lại lộ ra một loại vẻ mặt như đứa nhỏ.
Rất yếu ớt.
Thẩm Chanh đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, cảm thấy có chút khó chịu.
Trái tim, như là bị một bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy, khẽ đau.
Cô cũng đi tới, cúi người là lau đi mồ hôi rịn trên trán Ôn Uyển, lại không nói một câu.
Cô không muốn nói chuyện, không phải bởi vì không tìm được lời nói.
Mà là, sợ lại đột nhiên nói ra một vài lời cảm tính.
Ôn Uyển được đưa đến phòng bệnh VIP, bác sĩ tới truyền dịch cho bà, còn kê một chút thuốc.
Thẩm Chanh đỡ Ôn Uyển ngồi dậy, sau khi nhìn bà uống thuốc, mới nhận lấy ly nước từ trong tay bà.
Thả ly nước đến trên tủ bên cạnh, cô quay đầu nhìn về phía hai đàn ông đang đứng ở cạnh cửa sổ: "Các người trở về đi, em ở lại với mẹ chồng là được rồi."
Thi Vực nghe tiếng, lãnh đạm mở miệng: "Người phụ nữ của anh theo bồi mẹ anh, anh theo bồi người phụ nữ của anh."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Anh có thể đứng đắn chút không?"
Thi Vực nheo mắt lạnh nguy hiểm lại: "Nếu em dám nói anh không đứng đắn, anh liền mang em về nhà tiếp tục làm chính sự."
Tiếp tục em gái anh!
Thẩm Chanh lườm anh một cái, chẳng thèm để ý đến anh.
Nhìn thấy động tác giữa hai người, Thi Mị không khỏi giương khóe môi lên, cười đến cực kỳ nghiền ngẫm: "Xem ra vừa rồi tôi gọi điện thoại có chút không thích hợp, quấy nhiễu hào hứng của hai người rồi."
Anh ta nói rõ ràng là hào hứng, nhưng không biết sao, Thẩm Chanh liên tưởng \'Hào hứng\' trở thành \'Tính dục.\'
Là cô quá hư hỏng rồi!
"Anh biết là tốt rồi." Thi Vực nghiêng mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, nguy hiểm mở miệng: "Lúc đưa mẹ tới bệnh viện, anh nên gọi điện thoại cho tôi, mà không phải là đợi sau khi đưa đến."
Thi Mị chỉ cười không nói, ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ ở trên cửa sổ, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
"Hai người các con ...."
Ôn Uyển không có cách nào với hai đứa con trai này, vì vậy vỗ vỗ tay Thẩm Chanh, "Bọn chúng muốn ở lại thì để cho bọn chúng ở lại, con đi về nghỉ trước, cũng đã muộn như vậy rồi."
Thẩm Chanh lắc đầu, "Con không mệt, trở về cũng không ngủ được."
"Sắp mười một giờ rồi." Ôn Uyển nhíu nhíu mày, "Nghe Tiểu Vực nói con bắt đầu tiếp quản Nam Ngạn, quản lý một công ty không dễ dàng. Con còn trẻ, không thể khiến thân thể mệt mỏi suy sụp. Nghe lời, về sớm một chút."
"Cô ấy không quay về." Thi Vực đã đi tới, ôm eo Thẩm Chanh, cúi đầu cọ cọ trên trán cô, mới nhìn Ôn Uyển nằm ở trên giường bệnh, mấp máy môi : "Cô ấy đi trở về, con sẽ nhớ cô ấy, con vừa nhớ cô ấy, sẽ chăm sóc mẹ không tốt."
Thẩm Chanh đẩy anh một phát, thầm muốn hỏi anh còn biết xấu hổ hay không?
Lời nói buồn nôn như vậy cũng nói trước mặt người khác được?
Hơn nữa còn nói đến lẽ thẳng khí hùng như vậy!
"Đẩy anh làm gì?" Thi Vực liếc xéo cô, càng ôm cô chặt hơn, bên môi mang theo nụ cười lúc sáng lúc tối: "Bảo bối, trước đó không phải anh đã nói rồi sao, trúng độc của em, mỗi thời mỗi khắc đều muốn gặp em, một phút đồng hồ cũng không thể tách rời khỏi em."
"À!" Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, "Hiện tại em muốn đi toilet, có đi cùng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc