Chọc Giận Bảo Bối - Chương 332

Tác giả: Hề Yên

Có thể là do bởi vì hôm nay bận rộn cả ngày ở công ty, hơi dính đến giường, Thẩm Chanh liền bắt đầu có chút mệt rã rời.
Cô cẩn thận trở mình, ở dưới tình huống không đánh thức hai tiểu bảo bối bên cạnh, thay đổi một tư thế thoải mái.
Nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thi*p đi.
Trong mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nghe được một trận tiếng động ở bên ngoài, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cho nên ngay cả mắt cũng lười mở ra.
Kéo chăn mền qua che kín đầu, tiếp tục ngủ.
Cô nằm ở gần bên cửa sổ, gió đêm thổi vào theo cửa sổ, có chút lạnh lẽo.
Theo bản năng rụt rụt cơ thể, muốn chui vào trong chăn, lúc này mới phát hiện không biết từ bao giờ chăn mền trên người mình đã tuột đến một bên.
Cô không mở mắt, chỉ là đưa tay sờ soạng bên cạnh.
Sờ đến một góc chăn mền, nắm lấy, dùng sức kéo, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Liên tục thử mấy lần vẫn không kéo được chăn mền, vì vậy cô liền buông tha.
Buông tay cầm lấy chăn mền ra, cô cứ thế nghiêng thân thể nằm ở trên giường, lại ngủ thi*p đi ....
Ngủ chưa đến vài phút, cô liền cảm giác được một bàn tay nóng bỏng phủ lên phần eo của cô, vân tay có chút thô ráp, cấn da của cô có chút run lên.
Khi một người dỡ xuống phòng bị, thường sẽ đề phòng rất sơ suất.
Mơ mơ màng màng thu bàn tay nhỏ bé khoác lên mép giường về, đẩy bàn tay đang làm loạn trên người cô đi, "Buồn ngủ quá, đừng làm rộn ...."
Nhưng bàn tay kia vẫn di chuyển trên tay cô, chẵng những không dừng động tác lại, ngược lại còn càng thêm tùy ý.
Bàn tay lớn kia trực tiếp vòng qua tay Thẩm Chanh, một đường hướng lên từ bên cạnh eo cô, mãi cho đến khi ở giữa sau lưng của cô mới dừng lại.
Nhưng bàn tay đó chỉ dừng ba giây, liền dùng ngón tay ôm móc áo иgự¢ của Thẩm Chanh, vừa nhấc, xiết chặt, buông lỏng, ba nút cài đều bị cởi ra toàn bộ.
Ngay vào lúc áo иgự¢ bị mở ra, bàn tay nóng rực rất nhanh lướt qua phía trước từ sau lưng của cô, một phát bao trùm ở phía trước mềm mại ngạo người kia.
Người đàn ông khẽ cúi thân thể cao to, cười như không cười, dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười của anh càng sâu thăm thẳm.
Chỉ thấy anh đột nhiên nheo mắt, nhìn người phụ nữ còn chưa tỉnh lại trên giường, nắm chặt tay rãnh, tăng thêm vài phần lực đạo.
"Ưm .... !"
иgự¢ truyền tới cảm giác bị đè ép, khiến Thẩm Chanh không khỏi kêu rên ra tiếng.
Cũng ở một giây này, cô đột nhiên bừng tỉnh!
иgự¢!
Có người tập kích иgự¢ của cô!
Mạnh mẽ mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn tú giống như yêu nghiệt nhanh chóng chui vào tầm mắt của cô.
Nhìn tiếp đến, là nụ cười không để lại dấu vết trên khóe môi anh, cùng với nguy hiểm bí mật mang theo trong nụ cười.
Khoan đã, không phải cô khóa cửa rồi ư?
Người đàn ông này là vào bằng cách nào?
Có chìa khóa dự bị?
Hay là nhảy cửa sổ?
Nhìn thấy cô tỉnh lại, nụ cười bên môi người đàn ông càng trở nên sâu thăm thẳm, giọng nói trầm khàn mang theo một cổ áp suất thấp không biết tên: "Đốt lửa, không có ý định dập?"
Giọng nói của anh không tính rất thấp, nhưng cũng không có đánh thức hai túi sữa nhỏ nằm ở bên cạnh, trên thân hai người như là mang theo một loại ngăn cách, ngăn cách tất cả âm thanh và tiếng động.
Bọn nhỏ ngủ yên ổn, thỉnh thoảng sẽ chậc chậc chép miệng nhỏ của mình một chút, hoặc là duỗi ngón tay nhỏ thịt đô đô vào trong miệng ngậm.
Thẩm Chanh nằm ở trên giường không có bất kỳ động tác nào, chỉ là có thâm ý liếc qua tay còn đặt ở trên иgự¢ cô, "Có chuyện thì nói, động tay động chân như vậy là không đúng."
"Không đúng?" Thi Vực dựng thẳng lông mày, hơi thở nguy hiểm trong mắt càng thêm nồng đậm, đồng thời mang theo một cổ hơi thở âm hàn, dường như có thể đóng băng tất cả mọi thứ chung quanh.
"Anh có biết từ nhỏ định cả đời là có ý gì không?" Thẩm Chanh không có tiếp tục chủ đề đúng hay không đúng với anh, mà là đột ngột hỏi anh một vấn đề như vậy.
"Không biết." Thi Vực lạnh lùng nói.
"Vậy em giải thích cho anh nghe." Nghiêng mắt liếc mắt nhìn hai tên nhóc nằm ở bên cạnh, Thẩm Chanh nói: "Từ nhỏ định cả đời có ý tứ là, một đứa trẻ mới sinh, tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng năng lực học tập và năng lực bắt chước của nó thậm chí còn mạnh hơn một người trưởng thành. Nói cách khác, hiện tại anh sờ иgự¢ của em, bọn nó có thể ghi nhớ hành động này ở trong tiềm thức."
Nói xong, cô nhíu mày, "Từ nhỏ đã đã chịu loại ảnh hưởng này, lớn lên sẽ còn gì nữa?"
Cô nói nhiều như vậy, Thi Vực vẫn không có phản ứng, không chỉ không chịu rút tay lại, ngược lại còn tăng thêm vài phần lực đạo.
Ϧóþ đến Thẩm Chanh lại ՐêՈ Րỉ ra tiếng: "Ưm ...."
Sợ đánh thức hai tên nhóc kia, cô không thể không đè thấp âm thanh, đồng thời đưa tay che kín miệng của mình.
"Ưm .... !"
Thế nhưng, động tác trên tay Thi Vực còn không có thu liễm, sau khi nghe cô hừ ra âm thanh, lại siết chặt bàn tay to phủ ở trên chỗ mẫn cảm của cô.
Liếc nhìn cô gái nhỏ trên giường, anh khẽ mở môi mỏng: "Làm con trai của anh, chính là phải khó lường."
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu mày, "Anh cho rằng có tiền chính là đại gia?"
Thi Vực nheo mắt, "Chẳng lẽ em cảm thấy không phải?"
Thẩm Chanh: "...."
Được rồi, thật ra cô cũng cảm thấy đúng ....
Ở thời đại nhìn tiền này, không phải có tiền đều là đại gia ư.
Người có tiền đi đường có thể đi ngang đi dọc, đi nghiêng đi xéo, muốn đi thế nào liền đi như thế đó.
Lúc đi thấy ai chướng mắt, còn có thể muốn họ cút xa bao nhiêu liền cút xa bấy nhiêu....
Thấy cô không nói gì, Thi Vực đột nhiên cúi người tiến gần sát cô, lúc cách môi của cô còn khoảng ba centimet liền dừng lại, hạ thấp giọng nói: "Hiện tại, anh muốn làm chính sự với em. Cho em một lựa chọn, là trở về phòng làm, hay là làm ở chỗ này."
Lời của anh nói đến rất thẳng thắn, Thẩm Chanh sẽ không nghe không hiểu.
Đổi một câu đơn giản тһô Ьạᴏ hơn: Hiện tại anh muốn làm em, cho em một lựa chọn, là trở về phòng làm em, hay là làm em ngay tại chỗ này.
Giọt nước trên tóc anh nhỏ ở trên mặt Thẩm Chanh, mang theo một mùi dầu gội thơm ngát, chui vào trong mũi cô.
Rất dễ chịu.
Giọt nước lan rộng ở trên gương mặt cô, chảy tới trên càm trơn bóng của cô.
Thi Vực híp híp mắt, đưa tay lau nước đọng thay cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cằm cô, đường vân hơi có chút thô ráp quét qua trên da dẻ của cô, có chút ấm áp, có chút ngứa.
Trong nháy mắt, Thẩm Chanh bị anh đầu độc, bị động tác rất nhỏ này của anh đầu độc.
"Làm ở đâu?"
Anh lại hỏi.
Lúc hỏi lại vấn đề này, bàn tay thăm dò vào nơi nào đó trong áo cô lại bắt đầu làm loạn.
Đây là khiêu khích!
Câu dẫn!
Quyến rũ!
Lúc tay của anh có hành động, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, biên độ vừa vặn.
Thân thể Thẩm Chanh bất giác run rẩy một chút, trong lúc nhất thời, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu nóng bỏng tăng cao theo bàn tay của anh.
Từ hơi nóng, đến nóng hổi một trận.
"Thẩm Chanh Tử, anh đang hỏi em."
Anh lại dán sát tới gần mặt cô vài phần, hơi thở nặng nề quét ở phần môi của cô, như lông vũ chạm vào, trêu chọc nâng Dụς ∀ọηg yên lặng trong máu của cô lên.
Hô hấp bắt đầu trở nên có chút dồn dập, nhịp tim đột nhiên rối loạn, có chút khó có thể khống chế dòng suy nghĩ của mình.
Cô phát hiện, thì ra hoàn toàn không kháng cự được sự mê hoặc của người đàn ông này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc