Chọc Giận Bảo Bối - Chương 328

Tác giả: Hề Yên

"Em đói rồi."
Diệp Tử nhìn anh, giả vờ bộ dáng vô tội, khiến người ta không đành lòng trách cứ.
Người đàn ông bởi vì một phen vừa rồi của cô nên tâm tình không tốt, lạnh lùng liếc cô một cái, "Phiền toái."
Diệp Tử nghe tiếng, không nhịn được nhíu mày, "Anh chở em ra ngoài, chẳng lẽ không phải mang em đi ăn cơm à?"
"Không phải."
"Vậy thì đi làm gì?"
"Mướn phòng."
"Mướn .... Phòng?"
"Ừ."
"Vẫn là không nên đi .... hiện tại mướn phòng rất đắt, ít nhất cũng phải vài trăm đồng, tại sao chúng ta phải đi lãng phí tiền chứ?"
Người đàn ông nào đó cười lạnh, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: "Sao, biết rõ giá thị trường như vậy, em từng mướn qua sao?"
Diệp Tử khẽ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, "Em từng ở khách sạn, nhưng không có đi ở cùng đàn ông."
Tần Cận ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, một lần nữa khởi động xe, đạp xuống chân ga, quay đầu xe ngay tại chỗ.
"Đi đâu?"
"Khách sạn Hoàng Triều."
".... Hả?...."
"...."
"Thật sự muốn đi mướn phòng ư?"
"...."
"Nhưng là, nhưng là .... ga giường và chăn mền khách sạn rất không vệ sinh...."
"...."
"Có thể về nhà cầm ga giường và chăn mền trước không?"
"...."
"A a a!"
"...."
"Nếu như để ba mẹ em biết chúng ta có nhà không về, đi khách sạn làm loạn, nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ em!"
"...."
"Phải làm sao đây, em rất khẩn trương ...."
Sau khi Diệp Tử một mình phối hợp nói vô số câu, người đàn ông đang hết sức chuyên chú lái xe cuối cùng nghiêng mắt liếc cô một cái, "Đi khách sạn ăn cơm thôi, em đang suy nghĩ lung tung gì đó?"
A?
Sau khi nghe được lời của anh, mặt Diệp Tử lập tức đỏ đến mang tai.
Đi khách sạn chỉ là ăn cơm mà thôi?
Vậy vừa rồi cô đang nói cái gì, mướn phòng, ga giường chăn mền, không vệ sinh, làm xằng làm bậy, bị ba mẹ đánh ૮ɦếƭ.
Thật là mất mặt....
Vẻ mặt Diệp Tử bối rối, ngay sau đó yên lặng cúi đầu ....
Cũng cùng thời gian đó, lúc xe Thẩm Chanh đang muốn lái vào cửa chính biệt thự, một chiếc xe lái từ một ngã rẽ khác tới chắn ngang trước đầu xe của cô, khiến cho cô không thể không lập tức đạp xuống chân phanh cho xe dừng lại.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trước, thấy là một chiếc xe có bảng số là DA7777, Rolls-Royce Phantom.
Chiếc xe này giá cả xa xỉ, cho nên người thể lái được loại xe rất tốt này, không phú thì cũng quý.
Chỉ là thủy tinh cửa sổ xe của đối phương áp dụng thiết kế rất đặc biệt, nhìn từ bên ngoài vào trong xe sẽ tạo thành tầm mắt mơ hồ.
Thẩm Chanh híp mắt, đại khái qua một phút đồng hồ mới kết luận ra, ngồi trong xe là hai người một nam một nữ, chỉ là cũng không thấy rõ lắm hình dạng bọn họ.
Dám ngăn cản người ở bên ngoài nhà lộ liễu như vậy, hẳn là không có mấy người.
Đúng lúc đó, cửa chiếc xe kia đột nhiên mở ra....
Nhìn rõ bộ dạng người đàn ông bước xuống từ trên xe, Thẩm Chanh không kiềm được sửng sốt.
Lại là anh ta?
Người đàn ông mặc trang phục thoải mái màu xám đen, đầu tóc gọn gàng, bởi vì sắc trời có chút tối, thấy không quá rõ biểu cảm trên mặt của anh ta, chỉ là khuôn mặt kia phong độ tuấn tú giống như điêu khắc, có thể khiến người ta thoáng nhìn liền nhớ kỹ.
Dáng người thon dài, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, giống như là một vương giả trời sinh, giữa phong cách lẫn cử chỉ biểu lộ rõ ràng ra sự cao quý.
Trong tay anh cầm một bó hoa hồng diễm lệ, sải bước lớn đi về phía Thẩm Chanh.
Lúc anh ta nhìn Thẩm Chanh, khóe môi gợi lên nụ cười, giống như là đang nhìn một cố nhân mà anh ta nhớ nhung rất lâu.
Ở trong con ngươi thâm trầm kia, ẩn chứa rất nhiều thứ.
Anh ta đi đến đứng trước mặt Thẩm Chanh, đưa bó hoa kia cho cô, bên môi mỏng nâng lên một đường cong ôn nhu: "Về thành Đô bái tế người vợ đã mất, nhân tiện tới thăm em một chút."
Những lời này không có gì không ổn, nhưng Thẩm Chanh nghe thấy lại cảm thấy có chút sởn tóc gáy ....
Cảm giác anh ta đang nói: Về thành Đô bái tế người vợ đã mất, nhân tiện đến bái tế em.
Cô đưa tay đẩy hoa anh ta đưa tới trở về, thản nhiên nói: "Hoa này, tôi không nhận nổi."
Mạc Khuynh Tâm cũng đi tới vào lúc này, sau khi nhìn thấy Thẩm Chanh, nét mặt của cô ta vẫn là tầng lạnh lùng không thay đổi kia.
Chỉ là, lần này gặp mặt, trong mắt của cô ta không có địch ý.
"Không thích, vậy cũng không sao."
Mạc Cẩn cũng không tính miễn cưỡng cô, anh ta cười thu hồi hoa lại, xoay người giao cho Mạc Khuynh Tâm.
Lúc quay đầu lại nhìn Thẩm Chanh, anh ta cười hỏi, "Em không định mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
"Không có ý định." Thẩm Chanh thậm chí không kịp suy nghĩ, liền một ngụm cự tuyệt anh.
Mạc Cẩn nghe tiếng, cùng không có một chút tức giận, vẻ mặt ngược lại càng trở nên nhu hòa: "Nghe nói em sinh hai đứa con trai, tôi chẳng qua chỉ muốn xem dáng dấp bọn chúng trông như thế nào."
"Bộ dáng của bọn nhỏ, đương nhiên là giống như cha của bọn chúng. Không có gì đẹp mắt." Thẩm Chanh nhẹ kéo môi, không nóng không giận mở miệng: "Hơn nữa, đổi lại là bất cứ người nào, sợ rằng cũng sẽ không cho phép một người đã từng động sát niệm với con của mình tiếp cận con mình lần nữa."
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, ban đầu anh ta đã dùng thủ đoạn như thế nào nhốt cô, lại tàn nhẫn muốn sát hại đứa nhỏ trong bụng cô như thế nào.
Dù lúc ấy chỉ là sai lầm vô tâm của anh ta, nhưng chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, cuối cùng cũng là lỗi của anh ta.
Trên mặt Mạc Cẩn lộ ra một chút áy náy, anh ta im lặng rất lâu, chậm rãi mở miệng: "Là tôi hồ đồ."
Không đợi Thẩm Chanh nói gì thêm, anh ta xoay người nhìn Mạc Khuynh Tâm: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi."
"Dạ, chủ thượng."
Mạc Cẩn thậm chí không quay đầu lại chút nào, liền trực tiếp mở bước chân ra, đi đến trước xe
Mạc Khuynh Tâm liếc nhìn Thẩm Chanh, ngay sau đó bước nhanh đi theo lên, mở cửa xe thay Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn ngồi vào trong xe, không nói câu nào, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên ngời Thẩm Chanh cách đó không xa.
Đến khi lái xe rời xa, anh ta mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, bên môi, vạch ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Có đôi khi, đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Chuyện kia, anh ta quả thật là làm sai, mà chuyện sai đó, có lẽ như cơn ác mộng, quanh quanh quẩn quấn, vây hãm cả đời anh ta.
Anh ta nghĩ vô số lần, nhưng vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao lúc ấy sẽ bị ma quỷ ám ảnh, suýt chút nữa hại ૮ɦếƭ ba mạng người.
Lái xe ra rất xa cũng không nghe thấy chỉ thị của Mạc Cẩn, Mạc Khuynh Tâm liền lên tiếng dò hỏi: "Chú, hiện tại đi công viên tưởng niệm sao?"
Cô ta hỏi rất cẩn thận, sợ nếu không để ý sẽ quấy nhiễu đến anh.
Nghe được lời của cô ta, Mạc Cẩn gật đầu: "Ừ, đi công viên tưởng niệm bái tế Liên nhi trước, chuyện còn lại, sẽ tính toán sau."
"Vâng." Mạc Khuynh Tâm cung kính đáp lại, sau đó lại nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: "Chủ thượng, người phái đi đã tra được tin tức. Hiện tại Sênh công chúa quả thật rất tốt, không chỉ trổ mã cao ✓út như ngọc lan, hơn nữa còn đã thành công trong sự nghiệp, đã làm một vị Đại Luật Sư."
"À?" Mạc Cẩn nhíu mày, "Em gái đã làm luật sư?"
Mạc Khuynh Tâm gật đầu: "Phải. Sênh công chúa cô ấy tốt nghiệp nửa năm liền lấy được bằng luật sư, trong vòng một năm, cô ấy đánh thắng 32 vụ kiện, chưa từng bại qua lần nào."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc