Thời gian nghỉ trưa vừa quá, tất cả cấp cao của công ty liền chờ ở phòng làm việc.
Bình thường, mỗi ngày hội nghị thường kỳ đều định ở ba giờ, nhưng bởi vì hôm nay chủ mới vừa nhậm chức, tất cả mọi người đều không muốn gây ra sự cố gì, cho nên liền tới phòng họp sớm nửa tiếng.
Từ buổi sáng đến hiện tại, Thẩm Chanh chưa từng nghỉ ngơi một phút nào, bởi vì vừa tiếp nhận công ty không thể làm đến thuận buồm xuôi gió, cho nên cô chỉ có thể bắt buộc mình có thể mau chóng thích ứng hoàn cảnh này.
Một chồng tài liệu thật dầy trên bàn làm việc, tất cả đều đã qua tay của cô, tự mình đọc qua, thẩm tra, cuối cùng ký tên đóng dấu.
Trước kia có người đã cười nhạo cô, nói cô ngay cả cao trung còn chưa có tốt nghiệp, sau này phải dựa vào cái gì để nuôi sống mình?
Lúc ấy cô chỉ cười cười, không tức giận cũng không giải thích.
Nhưng từ đó về sau, cô bắt đầu liều mạng tự đọc, tự học, tự thi, cho dù lúc ấy vẫn dựa vào phương thức lừa gạt sống qua ngày, nhưng cô vẫn không có tự buông thả chính mình.
Phụ nữ, tại sao nhất định phải tự biến mình thành chật vật như vậy chứ.
Phân loại cất kỹ tất cả văn kiện và tài liệu trên bàn, lúc này Thẩm Chanh mới rời phòng làm việc đi đến phòng họp.
Lúc bóng dáng uyển chuyển vừa xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, tiếng nghị luận bỗng dưng dừng lại, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng tụ tập đến trên người người tới.
Chuyện chủ mới là phụ nữ đã sớm lan truyền ra từ buổi trưa, người nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Chanh chỉ có số ít, mà nhóm người còn lại, chỉ có thể dựa vào miêu tả của những người khác đi suy đoán dung mạo của bà chủ.
Tóc thẳng dài màu đen, áo sơ mi tây trang, giày cao gót màu đen, trên mặt không mang theo chút trang điểm.
Lúc nghe được mấy miêu tả này, có người còn có chút từ chối cho ý kiến, cảm thấy giờ đã là thời đại nào, còn giữ tóc thẳng, càng đòi mạng hơn là lại còn thể còn là màu đen
Không trang điểm, vậy thì có thể xinh đẹp đến mức nào?
Nhưng mà, sự thật lúc nào cũng tàn khốc.
Trên thế giới này, có một loại phụ nữ, không tô son trét phấn, nhưng có thể đẹp đến không gì sánh được, không trải qua trải chuốt, nhưng vẫn có thể khiến tất cả phụ nữ đứng ở cạnh cô đều hoa nhan thất sắc.
Thế nhưng Thẩm Chanh, chính là người phụ nữ như vậy.
Đang lúc mọi người kinh ngạc nhìn soi mói, Thẩm Chanh điềm nhiên bình tĩnh đi vào phòng họp. Giày cao gót giẫm lên trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo có tiết tấu, cô bước từng bước đi đến trên chủ vị, ưu nhã ngồi xuống.
Sau khi thư ký đóng cửa, ngay sau đó vội vàng đi theo, đầu tiên là để một bản tài liệu tới trước mặt cô, rồi mới lặng lẽ lui sang một bên.
Tâm hồn những người khác trong phòng họp còn có chút chưa ở đây, đến khi Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng đứng dậy, bọn họ mới sực tỉnh, tập trung lực chú ý ở trên người cô.
"Chào mọi người, từ hôm nay trở đi tôi sẽ nhậm chức tổng giám đốc. Tôi là Thẩm Chanh, rất vinh hạnh từ nay về sau có thể đồng hành cùng mọi người."
Nụ cười trên mặt Thẩm Chanh không sâu không cạn, vừa đúng, giọng nói trang nghiêm mà không mất nhã sắc, ngay thẳng thân thể và hình tượng cũng xuất trần giống cô.
Sau khi mọi người ngồi nghe những lời này của cô, gần như vỗ tay theo bản năng, sau đó vang lên một trận tiếng vỗ tay như sấm.
Mà tiếng vỗ tay, dường như là cho Thẩm Chanh sự ủng hộ và tín nhiệm.
"Không biết có phải về sau chuyện lớn nhỏ trong công ty là đều do tổng giám đốc quản lý hay không?"
"Tất cả ngành có cần người khác phụ trách thêm không?"
"Tổng giám đốc mới nhậm chức sẽ không cảm thấy không quen chứ?"
Tiếng nghị luận xen lẫn trong tiếng vỗ tay, tầng tầng lớp lớp.
Trong lúc tất cả mọi người liên tiếp đặt câu hỏi, Cố Liên Thành lại không nói lời nào.
Cô ta ngồi ở vị trí gần sát bên phải, nhìn Thẩm Chanh, từ đầu đến cuối trên mặt đều treo nụ cười nhạt, không có chút địch ý.
Sau khi Thẩm Chanh trả lời đơn giản vấn đề của mọi người, trở lại chuyện chính: "Nếu như ở trong đoàn đội của tôi, có người mưu đồ bất chính, hoặc là tổn hại lợi ích công ty, tôi nghĩ tôi sẽ không xuống tay lưu tình."
Nếu tiếp quản Nam Ngạn, như vậy cô nên gánh vác tất cả trách nhiệm cô phải gánh.
Lúc nói lời này, trong mắt cô luôn mang ý cười, hờ hững khẽ quét qua trên người Cố Liên Thành, lại không có một chút châm chọc.
Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, càng thêm mãnh liệt hơn lúc trước, thời gian kéo dài cũng dài hơn.
"Sau này nếu như cách người có ý kiến gì, có thể trực tiếp nói ra với tôi, có phương án mới đưa vào hoạt động cũng có thể giao lên cho tôi. Tôi chỉ hy vọng trật tự công ty có thể nghiêm mật và có hiệu suất hoạt động, mang đến cho khách hàng chất lượng phục vụ tốt hơn."
Trên mặt Thẩm Chanh không hề dao động, trong lúc nói chuyện, tiếng nói cũng duy trì cực kỳ vững vàng, không có một chút e sợ.
Là bởi vì cô tỉnh táo lạnh nhạt, cùng với xử sự không sợ hãi của cô, khiến mọi người đang ngồi ở đây sinh ra kiêng kỵ với cô.
Một phụ nữ hơn hai mươi tuổi có thể nói ra những lời này, có thể nghĩ được tâm tư của cô có bao nhiêu cẩn thận.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả cấp cao lần lượt đưa danh thi*p của mình lên, hy vọng có thể dùng phương thức đơn giản nhất, khiến Thẩm Chanh nhớ kỹ bọn họ trong thời gian ngắn nhất.
Thẩm Chanh sai thư ký nhận lấy danh thi*p của bọn họ, sau đó mau chóng chỉnh sửa lại một phần hồ sơ nhân viên cho cô.
Hội nghị kết thúc một tiếng, thư ký liền đưa hồ sơ chỉnh sửa xong vào phòng làm việc của cô.
Thẩm Chanh mở hồ sơ ra liếc mắt nhìn, phía trên liệt kê rất rõ ràng, tên, tuổi, ngành, chức vụ, thời gian nhậm chức, cùng với những thứ khác, tất cả đều rõ ràng sáng tỏ.
Khi nhìn thấy tư liệu của Cố Liên Thành, Thẩm Chanh nhớ ra cái gì đó.
Mở baidu trên máy vi tính ra, nhập \'Cố Liên Thành\' vào trong cột tìm kiếm.
Trang thứ nhất xuất hiện, là bách khoa baidu về Cố Liên Thành.
Thẩm Chanh trượt con chuột, mở trang ra.
Tên: Cố Liên Thành.
Giới tính: Nữ.
Chòm sao: Chòm Xử nữ.
Nghề nghiệp: Nhà thiết kế trang sức.
Thành tựu chủ yếu: Bởi vì thiết kế ra một chiếc nhẫn hiếm có mà nổi tiếng nhiều nước, do đó giá trị con người tăng vọt, trở thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới.
Tác phẩm đại biểu: « ngôi sao sáng chói »
Lịch sử tình cảm: Từng có qua một đoạn tình cảm, hai người ở cùng nhau nửa tháng, chia tay hòa bình.
Người đánh giá: So với người khác, Cố Liên Thành chỉ là một người đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Sở thích lớn nhất của cô chính là tìm một chỗ không người, uống cà phê tưởng tượng cuộc sống. Mơ ước lớn nhất của cô chính là hy vọng có thể tự tay thiết kế ra cho mình một chiếc \'nhẫn kim cương tình yêu\' có một không hai.
Xem hết bách khoa baidu về Cố Liên Thành, Thẩm Chanh không kiềm được nhíu mày.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Liên Thành, cô đã biết ngay, Cố Liên Thành tuyệt đối không phải là một người đàn bà giản đơn.
Bình thường phụ nữ chính là rất nhạy cảm, có đôi khi thậm chí là từ trong một ánh mắt không cẩn thận, liền có thể đọc lên rất nhiều chuyện.
Trượt con chuột lần nữa, chỉ hướng mũi tên vào trong cột lịch sử tình cảm một chút.
Ở cùng nhau nửa tháng liền chia tay?
Thẩm Chanh nhắm mắt một chút, hồi tưởng thần thái và vẻ mặt Cố Liên Thành và Tần Cận nói chuyện phiếm vào ngày hôm qua.
Dường như, có điểm gì là lạ.
Nghĩ đến đây, cô càng nhíu chặt mi tâm hơn.
Mở mắt ra, tắt đi bách khoa baidu về Cố Liên Thành, xóa lịch sử tình kiếm, sau đó nhấn gạch chéo phía trên bên phải, tắt đi tất cả trang.
Dựa vào trên bàn làm việc trầm tư hồi lâu, cô lấy di động qua, bấm số điện thoại của Tần Cận.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, sau đó truyền đến giọng nói trêu chọc của Tần Cận: "Chị dâu, nghĩ gì mà gọi điện thoại cho em vậy?"