Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Chanh lên lầu móc phần \'Văn kiện chuyển nhượng cổ phần\' Thi Vực cho cô trước kia ra, tìm được địa chỉ tòa nhà Nam Ngạn ở bên trong một phần văn kiện khác, nhớ kỹ.
Trong tủ quần áo mới thêm nhiều tây trang như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì mấy ngày hôm trước Thi Vực từng nói, bảo Thẩm Chanh mau chóng nhập chức lãnh đạo Nam Ngạn.
Chức vụ, tổng giám đốc chấp hành.
Nam Ngạn là Thi Vực tốn ba tỷ thu mua không sai, nhưng sau khi thu mua, anh ném ra 30% cổ phần.
Tần Cận chiếm 10%, mà 20% cổ phần còn lại, chính là do mấy người từng lui tới trên phương diện làm ăn với Thi Vực nắm bắt.
Nói cách khác, trước mắt, Thẩm Chanh là cổ đông lớn nhất công ty, mà tổng giám đốc chấp hành chỉ là một chức vị của cô mà thôi.
Thẩm Chanh không có từ chối phần công việc này, không phải bởi vì bây giờ cô là chủ nhân lớn nhất của Nam Ngạn, mà là vì cô muốn thuận theo tâm tư của Thi Vực.
Nếu anh đưa công ty cho cô, muốn cho cô tiếp nhận, như vậy cô cứ làm theo lời của anh.
Dù sao một người phụ nữ, cuối cùng cũng phải có sự nghiệp của mình.
Mặc kệ khởi bước sự nghiệp này là do ai, đều không sao.
Nhìn gương đánh giá cách mặc của mình một chút, cảm thấy có chút không ổn thỏa, cô lại lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo khác.
Âu phục màu đen, quần tây, và một kiện áo sơ mi trắng.
Đây là trang phục nghề nghiệp bình thường nhất, nhưng cũng là phong cách Thẩm Chanh thích nhất.
Sau khi thay đổi quần áo, cô đi phòng trẻ cách vách bồi hai tiểu bảo bối một lát, thấy bọn chúng uống sữa buồn ngủ, cô mới yên tâm đi xuống lầu.
Lúc đi bãi đổ xe lấy xe, cô phát hiện trong bãi đổ xe nhiều hơn ba chiếc xe thể thao, nhìn bộ dáng là mới mua không lâu.
Ba chiếc xe thể thao này ngoại trừ màu sắc không giống nhau, chỗ khác gần như hoàn toàn tương tự.
Hơn nữa, trong mấy chiếc xe đó, có lẽ ba chiếc xe thể thao này là xe tiện nghi nhất.
Benz cấp SLK, SLK200, phía chính phủ báo giá thấp nhất là 53 vạn.
Nhìn mấy chiếc xe này, Thẩm Chanh không khỏi nở nụ cười.
Vài ngày trước cô từng nói ở trước mặt anh, không muốn lái xe quá đắt, cũng không muốn quá phách lối.
Lúc ấy anh đặc biệt cường ngạnh ném cho cô một câu: "Làm người phụ nữ của Thi Vực anh, dùng cái gì cũng phải dùng thứ tốt nhất. Phách lối một chút, không ai dám nói xấu."
Tuy là anh nói như vậy, nhưng hành động thực tế lại chứng minh tim và miệng anh không đồng nhất.
Anh đặt lời nói của Thẩm Chanh ở trong lòng, cho nên mới muốn mua mấy chiếc xe giá thấp này.
Lúc Thẩm Chanh chọn xe thì do dự một hồi, cuối cùng chọn một chiếc xe thể thao màu đỏ.
Tuy rằng giá cả chiếc xe này không sánh bằng bất kỳ chiếc nào trong bãi đổ xe này, nhưng vô luận là kiểu dáng hay là tính năng đều rất hợp tâm ý của cô.
Sau khi lên xe, cô buộc dây an toàn, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, chạy tới phương hướng cửa chính biệt thự ....
Cùng lúc đó, tầng cấp cao của Nam Ngạn.
"Này, có nghe nói không, hôm nay chủ mới sẽ tới công ty!"
"Nhanh như vậy? Còn chưa kịp buông lỏng một chút, lại sắp bị quản thúc rồi..."
"Aizz ...."
Ngay tại lúc mọi người tụ tập một chỗ nghị luận ầm ỉ, lại có người thần thần bí bí bu lại: "Lần này thay chủ không có một chút tiếng gió, nói đổi liền đổi?"
Mọi người lắc đầu, hiển nhiên không biết rõ anh ta ám chỉ cái gì.
Người nọ cười: "Này đã nói lên, lần này lai lịch của chủ tịch cực kỳ lớn!"
"Stop đi..! Chuyện này thì ai không biết!"
"Đúng vậy!"
"Lúc trước tôi đã từng thấy Thi Vực đến công ty của chúng ta thị sát, không biết có phải là anh ta thu mua công ty không..."
"Hẳn là sẽ không đi, sản nghiệp dưới cờ Đế Cảnh nhiều như vậy, anh ta hẳn là không có tâm tiếp quản Nam Ngạn."
"Nói cũng đúng ...."
Thẩm Chanh lái xe vào trong bãi đỗ xe dưới đất của Nam Ngạn Thủ Tịch, xe vừa dừng vào vị trí, cô liền lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, lấy số \'ông xã\' từ trong danh bạ ra, gọi tới.
Vang lên tiếng chuông thứ tư, liền tiếp thông.
"Sao, mới một tiếng không thấy liền nhớ anh rồi?" Giọng nói sâu lắng mà nghiền ngẫm, truyền vào trong tai Thẩm Chanh.
Nghe được giọng nói của Thi Vực, cô không khỏi khơi gợi môi lên, "Nhớ anh rồi."
Đối phương dường như bởi vì những lời này của cô mà tâm tình thật tốt, phát ra âm thanh cười khẽ: "Ừ, ngoan."
"Buổi tối anh tới đón em."
Cuối cùng nói ra mục đích vốn có của cú điện thoại này.
Nhưng mà, đây lại là lần đầu tiên Thẩm Chanh đề xuất với anh yêu cầu như vậy.
Thi Vực nghe tiếng, không có một chút do dự liền vững vàng quẳng xuống một chữ: "Được."
Kết thúc cuộc điện thoại này, Thẩm Chanh tắt động cơ, đẩy cửa xe ra xuống xe, giẫm giày cao gót năm centimet đi vào công ty.
Cầm lấy thẻ nhân viên Thi Vực cố ý chuẩn bị trước cho cô, một đường thông suốt không trở ngại, ở dưới sự hướng dẫn của bảo an, cô đi qua lối đi VIP, đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Thang máy đến tầng 7, đinh một tiếng, mở ra.
Có thể là trước đó đã nhận được thông báo, thư ký sớm chờ ở bên ngoài, cửa thang máy vừa mở, cô ta liền theo thói quen khom người xuống, lễ phép gọi: "Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành."
Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, "Ừ, tốt."
Nữ?
Thư ký giống như là nhận lấy kích thích cực lớn, mạnh mẽ ngẩng đầu lên một chút, khi thấy đi tới từ trong thang máy là một phụ nữ, cả người đều cứng đờ.
Này này này ....
Tổng giám đốc mới, chủ mới, thì ra là một người phụ nữ!
Hơn nữa còn trẻ đẹp như vậy!
"Bà ...."
Thư ký muốn sửa lại gọi bà chủ, nhưng lại cảm thấy xưng hô như vậy sẽ gọi người già đi, vì vậy lại dừng ý nghĩ này lại, "Tổng giám đốc, xin cô đi hướng bên này theo tôi."
Thư ký nói xong, xoay người dẫn đường ở phía trước.
Sau khi mang Thẩm Chanh vào phòng làm việc của tổng giám đốc, trợ lý vì cô pha một ly cà phê cho cô, rồi liền đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ngồi xuống ở trên ghế dựa trước bàn làm việc, Thẩm Chanh mới đi quan sát bố trí và kết cấu của gian phòng làm việc này.
Không thể nói phòng làm việc rất rộng, nhưng muốn rộng rãi hơn tầng nhân viên cấp cao làm việc rất nhiều, hơn nữa bố trí và kết cấu rất đặc biệt.
Giống như phòng làm việc bình thường , bên trong đơn giản có một cái bàn làm việc, một cái ghế, một giá sách, một máy vi tính, sau đó chính là một chút bồn hoa loại nhỏ.
Nhưng gian phòng làm việc này của Thẩm Chanh lại không giống, nơi cửa ra vào là một giá rượu nhỏ, phía trên đặt hơn mười bình Whisky.
Bên cạnh giá rượu là một cái giá sách, từ phía bên phải giá rượu vẫn luôn kéo dài đến phía sau bàn làm việc.
Bên cạnh bàn làm việc là một cửa sổ sát đất, ở vị trí gần cửa sổ đặt một sofa bằng vải bố thoải mái, và một bàn trà thủy tinh, phía trên đặt mấy cái ly đế cao tinh tế.
Thẩm Chanh không có tâm để ý đến những thiết bị khác trong phòng làm việc, bởi vì từ sau khi nhìn thấy chút rượu vang từ trên giá rượu kia, tầm mắt của cô liền chưa từng dời đi từ phía trên đó.
Rõ ràng không cho cô uống loại rượu mạnh có nồng độ cao này, còn bày nhiều thứ ở phía trên như vậy?
Thẩm Chanh híp híp mắt, cầm di động đứng dậy đi đến trước giá rượu, chụp một tấm hình soạn thành tin nhắn, đồng thời kèm theo một hàng chữ ở phía trên: "Anh cố ý?" Sau đó gửi cho Thi Vực.
Chưa tới nửa phút, Thi Vực liền hồi đáp một tin nhắn tới, nội dung tin nhắn chỉ có ba chữ: "Khảo nghiệm em."
Thẩm Chanh cau mày, lại soạn một tin: "Người khác là khảo nghiệm phụ nữ mình có yêu mình đủ sâu hay không, anh lại khảo nghiệm sức tự chủ của người phụ nữ mình có đủ mạnh mẽ hay không?"