Vì vậy một đoạn nhạc đệm nhỏ, Thẩm Chanh không uống được rượu, còn thiếu khoản nợ thịt.
Buổi tối, cô vừa tắm rửa đi ra, đã bị Thi Vực bế lên, ném đến trên giường.
Thân thể nóng rực vừa đặt ở trên người cô, tay của anh liền bắt đầu không đứng dắn ....
Vừa sờ cô, vừa ૮ởเ φµầɳ áo của cô....
Nếu đồng ý bồi thường thịt, Thẩm Chanh cũng sẽ không đổi ý, vì vậy liền nhắc nhở anh: "Biện pháp...."
Thi Vực vừa hôn cô, vừa đưa tay đi sờ tìm bao tránh thai trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau khi cầm ra, trực tiếp nhét vào trong tay Thẩm Chanh, "Em làm."
Thẩm Chanh quá ngây thơ, bỗng chốc không hiểu được ý tứ của anh, không kiềm được hỏi câu, "Em làm gì?"
"Mang bao." Anh nói nhỏ bên tai cô.
"Cút đi ...." Thẩm Chanh nhấc chân muốn đá anh, kết quả anh trở mình động thân thể một chút, liền dễ dàng đè cái chân không an phận của cô xuống.
"Nhanh lên." Anh thúc giục.
"Em chưa bao giờ dùng qua, sẽ không mang." Chuyện mờ ám lại lộ liễu như vậy, có đánh ૮ɦếƭ thì cô cũng sẽ không làm.
"Không biết học."
"Học cái gì cũng được, chỉ có chuyện này là không thể học. Bằng không em học xong, chạy mang cho người đàn ông khác thì phải làm sao đây?"
"Em dám mang cho người đàn ông khác, anh sẽ dám làm ૮ɦếƭ em."
"Anh thật bại hoại..."
"Bảo em mang bao liền gọi là bại hoại sao?"
"Em chỉ chính là chuyện anh muốn làm ૮ɦếƭ em.... Ưm ...."
Không cho cô một cơ hội nói hết lời, Thi Vực cúi đầu liền ngậm chặt môi của cô, bá đạo đòi hôn.
Trong lúc hôn môi cô, anh tự tay mò tới chốt mở trên đầu giường, chỉnh ngọn đèn tối đi.
Sau đó xoay người, anh nằm dài trên giường, lấy tay nắm lấy eo Thẩm Chanh để cô ngồi ở trên người của anh.
Thẩm Chanh hoảng hồn, "Anh ...."
Thi Vực giương môi cười, ngông cuồng đến cực điểm: "Tối nay thử xem nữ trên nam dưới."
"...."
Trên mặt giường lớn, hai thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ quấn chặt vào nhau, khiến cho trên giường lộn xộn một trận.
Tiếng thở hổn hển, và tiếng hơi thở trầm thấp, giống như thuốc thúc tình, kích thích Dụς ∀ọηg ở trong máu người ta.
Bởi vì quá mức "Vất vả", Thẩm Chanh vẫn ngủ đến chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Thật sự là ngày ăn no đêm liền suy tư, bình thường thấy anh bận rộn công việc, thế mà vẫn còn có tinh lực muốn cô nhiều lần như vậy.
Cô giật giật thân thể, phát hiện toàn thân mình đau nhức, giống như là bị xe nghiền qua.
Bất công, giữa đàn ông và phụ nữ thật sự là bất công.
Dựa vào cái gì đàn ông nói cứng ngắc liền cứng ngắc, nói muốn liền muốn, mà phụ nữ lại phải xem đàn ông có Dụς ∀ọηg hay không ....
Bất công!
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, bởi vì toàn thân đau nhức mà cảm thấy tâm trạng cực kỳ khó chịu, đồng thời trong lòng tính toán, cần dùng cách gì để chia giường ngủ với người đàn ông như lang tự hổ kia.
Không bỏ đói anh thật tốt, vậy thì thật sự có lỗi với toàn thân mềm nhũn của mình bây giờ.
Nhưng Thi Vực lại hoàn toàn trái ngược với cô, sáng sớm tinh thần sảng khoái, trước khi ra cửa lúc nhìn hai tiểu bảo bối, liền cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, tâm trạng dường như rất tốt.
"Thiếu phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Người giúp việc cẩn thân từng ly từng tí gõ cửa phòng, sợ người ở bên trong còn đang ngủ, quấy nhiễu đến cô.
"Ừ."Thẩm Chanh hữu khí vô lực đáp lại một tiếng.
Xốc chăn mền lên, chống giường ngồi thẳng lên, xoay người xuống giường, thong thả đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng chiếu lên trên mặt cô, như là tăng thêm cho cô một lớp dung nhan mới, làm mọi người say mê.
Đứng bên cửa sổ một hồi, cô mới xoay người vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, cơn hờn dỗi mới xem như tiêu tan được một chút.
Sau khi tắm xong, Thẩm Chanh quấn khăn tắm đi đến trước tủ quần áo, mở tủ quần áo ra muốn tìm từ bên trong ra một kiện quần áo phù hợp ra mặc.
Tủ quần áo này chia làm hai khu vực, tường phía đông và phía tây được mở rộng ra để đặt quần áo, mặt phía trên còn ngăn thành những vách riêng, là dùng để phân chia xếp các loại quần áo Thẩm Chanh dùng ở những trường hợp khác nhau.
Mà tường phía tây thì không có quy định phức tạp, đều là tây trang và áo sơ mi màu đen, nhìn kỹ thì mỗi cái có mỗi kiểu. Đều là xuất phát từ trong tay nhà thiết kế nổi tiếng, còn là chế tác hoàn toàn từ thủ công.
Thản nhiên đảo qua từng dãy quần áo chỉnh tề, rồi nhìn thấy ở góc có một hộp giấy nhỏ cứng ngắc màu đen, mép cái hộp có đường viền hoa thi*p vàng tinh sảo.
Mấy ngày hôm trước Thẩm Chanh từng chỉnh sửa lại tủ quần áo, lúc ấy cũng không có phát hiện cái hộp này, vì vậy cảm thấy có chút nghi hoặc.
Đưa tay lấy cái hộp ra, có chút cố sức mở ra, chờ mình xem rõ đồ vật bên trong cái hộp, lông mày cô liền nhíu lại.
Người giúp việc đi ngang qua bên ngoài phòng thấy cô đứng đối diện tủ quần áo xuất thần, liền nhỏ giọng hô một tiếng, "Thiếu phu nhân?"
Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn người giúp việc đứng ở ngưỡng cửa, như là sực nhớ ra gì đó, liền chỉ cái hộp trên tay hỏi cô ta, "Có biết cái hộp này từ đâu tới không?"
Nữ giúp việc liếc qua cái hộp trong tay Thẩm Chanh, đáp: "Thiếu phu nhân, cái hộp này có lẽ là mấy ngày hôm trước trợ lý Tôn cầm lấy, lúc ấy anh ta giao cho thiếu gia ở dưới lầu. Thiếu phu nhân .... có vấn đề gì không?"
Thẩm Chanh đi đến trước mặt cô, đưa cái hộp trên tay cho cô ta, "Cầm lấy ném đi, càng xa càng tốt."
Nói xong, trực tiếp đóng cửa phòng, tùy tiện chọn lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo mặc vào.
Lúc thay quần áo, trong đầu vẫn đang suy nghĩ thứ trong hộp vừa rồi....
Nội y ѕєχy báo vằn cuồng dã khêu gợi, đồng phục y tá hấp dẫn quyến rũ, còn có quân phục tình thú!
Người đàn ông đó có hứng thú đẳng cấp thấp như vậy từ bao giờ, hơn nữa càng ngày càng bại hoại...
Thay xong quần áo mở cửa phòng, lại nhìn thấy nữ hầu đó còn bưng lấy cái hộp đứng tại chỗ rối rắm.
Nhìn thấy Thẩm Chanh, nữ hầu có chút khó xử mở miệng: ".... Thiếu phu nhân, thiếu gia không cho tôi ném thứ này...."
Thẩm Chanh lại liếc mắt nhìn trên cái hộp đó, sau lại nhàn nhạt nói: "Không ném, đưa cho tôi."
Nữ hầu lập tức rất cung kính trả cái hộp lại cho cô.
Nhận cái hộp, Thẩm Chanh xoay người đi vào gian phòng, mở tủ quần áo ra thả cái hộp về chỗ cũ một lần nữa.
Trên viền tai tinh tế trắng nõn, mơ hồ dâng lên một tầng đỏ ửng khả nghi.
Lại dừng ở trong phòng một hồi, Thẩm Chanh mới đi xuống lầu ăn sáng.
Vừa đi vào nhà ăn, liền nhìn thấy trên bàn cơm đặt một bó hoa màu xanh cực lớn, phía trên còn gắn một tờ giấy nhỏ đơn giản.
Thẩm Chanh đi qua, đưa tay lấy tờ giấy nhỏ xuống.
Trên tờ giấy có một hàng chữ, chữ viết cuồng dã qua loa, lại có thể liếc nhìn một cái liền nhận ra.
Mặt trên viết chính là: "Muốn mang mọi thứ tốt đẹp đến cho em."
Sáng sớm đã buồn nôn như vậy....
Hơn nữa còn dùng loại trò xiếc nhỏ theo đuổi tiểu nữ sinh này.
Rõ là...
Mặc dù cảm thấy buồn cười, còn có chút ghét bỏ, nhưng Thẩm Chanh vẫn cẩn thân từng ly từng tí gấp xếp tờ giấy lại.
Nếu như cô nhớ không lầm, chữ viết trên giấy là thuộc về anh.
Nói cách khác, hoa có thể là sai người ta đưa tới, nhưng câu nói phía trên lại là chính anh tự tay viết.
Bảo người ta mang túi xách từ trên lầu xuống, Thẩm Chanh bỏ tờ giấy có chữ viết cuồng ngạo không kiềm chế được của người đàn ông mình vào bên trong tầng lót.
Bộ dáng cẩn thận nghiệm túc, giống như cô đang cất đồ rất quý báu nào đó.
Sau khi cất kỹ tờ giấy, cô quay đầu căn dặn người giúp việc: "Cắm hoa vào trong bình hoa phòng ngủ trên lầu đi."
"Vâng, thiếu phu nhân."
Người giúp việc không dám chậm trễ, lập tức tiến lên ôm lấy bó hoa kia, cầm đi lên lầu.