Bởi vì tạm thời có chuyện, Lương Ngâm Thu không thể không rời khỏi bệnh viện một chuyến.
Mộ Dư canh giữ ở phòng bệnh, mấy lần mệt rã rời, nhưng mắt lại không dám nhắm lại.
Lúc Thi Vực và Mộ Bạch đẩy cửa tiến vào, cô đúng lúc múc nước ấm đi ra từ trong toilet
"A! Ngay cả người chăm sóc cũng xinh đẹp như vậy, thời đại này đột nhiên tăng mạnh, tiểu gia tôi cũng sắp không theo kịp tiết tấu rồi!" Đường Diễm mới mở miệng, liền hoàn toàn bại lộ bản tính vô lại của anh ta.
Dù cho vài năm không gặp, Mộ Dư vẫn liếc nhìn liền nhận ra anh ta, cô nhíu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Sao đã nhiều năm như vậy, anh vẫn còn phong lưu không thay đổi, đến cả khi bệnh viện cũng không biết thu liễm."
"Khụ!" Đường Diễm vội ho một tiếng, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Thi Vực ném cho anh một ánh mắt tự trọng, liền sải bước chân ra, ngồi xuống trên sofa ở bên cạnh giường bệnh.
Liếc nhìn sắc mặt Mộ Bạch ở trên giường bệnh đã có chuyển biến tốt đẹp, anh giãn lông mày ra, thuận tay cầm một quyển tạp chí kinh tế tài chính qua lật xem.
Anh thong thả tự nhiên, yên tĩnh giống như không tồn tại.
Mộ Dư chỉ nói một câu liền không để ý đến Đường Diễm nữa, vắt khăn lông rửa mặt lau tay cho Mộ Bạch.
Hiện tại Đường Diễm ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, cảm giác cô có chút quen mặt, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được đã gặp nhau ở nơi nào.
Bình thường loại mỹ nữ cấp độ cao như vậy, anh nhìn một lần là có thể khắc bộ dáng của cô ở trong đầu, tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
"Nhìn đủ chưa?" Mộ Dư ngẩng đầu nhìn anh ta, thái độ đối với anh ta ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn là lạnh lùng.
"Khụ! Tôi là cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp ở nơi nào rồi không?"
"Đường Diễm, phương thức bắt chuyện đó đã sớm quá hạn rồi."
"Cô biết tôi?" Vẻ mặt Đường Diễm bàng hoàng, hiển nhiên thật không ngờ cô sẽ nói ra tên của anh.
"Lúc cậu vẫn đang đái dầm, em ấy liền quen biết cậu rồi." Làm một người đứng xem phúc hắc, Thi Vực ở nơi đó liền chém một dao vào thời khắc quan trọng.
"Đi ૮ɦếƭ đi." Đường Diễm lườm anh một cái, kiêu ngạo nói: "Cho tới bây giờ, tiểu gia tôi đều không biết hai chữ đái dầm viết như thế nào!"
Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, "Cậu tốt nhất có thể tiếp tục duy trì phong cách cao quý của mình."
Giọng nói mang theo thâm ý vừa mới nói xong, Mộ Dư liền nhìn về phía Đường Diễm, "Không biết hai chữ đái dầm viết như thế nào, vậy ít nhất cũng nên biết hai chữ chia tay đọc ra sao chứ?"
Oanh....
Trong nháy mắt đầu Đường Diễm liền nổ tung!
Anh ta nhìn Mộ Dư chăm chú, sửng sốt khoảng ba phút, đợi đến khi phản ứng lại, mới thét lên một tiếng đầy kinh hãi: "Em là Tiểu Dư!"
Mộ Dư dường như đã sớm ngờ tới anh ta sẽ có phản ứng quá kích như vậy, sóng nước chẳng xao nhìn anh ta, "Đúng vậy, tôi chính là Tiểu Dư - người khiến anh nghĩ cũng không muốn nghĩ."
"...."
Giây phút này tâm trạng của Đường Diễm, là phức tạp.
Con nhóc béo ụt ịt năm đó, sao ra nước ngoài một chuyến liền trở thành yêu tinh rồi, dáng người ma quỷ gương mặt thiên sứ, quả thật đẹp đến nỗi không muốn không được!
"Nghe nói nửa tháng trước, anh tặng chiếc xe thể thao giá trị trăm vạn cho Tô San - ngôi sao đang nổi, thiệt hay giả?" Giọng điệu Mộ Dư thoải mái, khiến người ta suy xét không thấu tâm tư của cô.
Đường Diễm lắc đầu phủ nhận: "Không có!"
"Vậy sao người ta lại khoe khoang khắp nơi nói thiếu gia nhà họ Đường cưng chiều cô ta có thừa, xe nổi tiếng nhẫn kim cương, chỉ cần cô ta muốn, sẽ không có chuyện anh không mua!"
"Cô ta nói bậy!" Tô San - ả gái điếm kia, hiến thân cho anh không thành, lại có thể còn bôi đen anh khắp nơi, có cơ hội nhất định phải nói chuyện cuộc sống với cô ta thật tốt.
"Không có lửa làm sao có khói, chuyện anh chưa từng làm, chẳng lẽ người khác sẽ vu oan cho anh được sao?"
"Tiểu Dư em không biết đâu, người phụ nữ kia không biết xấu hổ đến bà nội tổ của cô ta, thừa dịp tiểu gia uống say, ૮ởเ φµầɳ áo ra đưa tới cửa, nếu không phải tiểu gia anh có một trái tim chung thủy không hai lòng với em, sợ rằng đã bị cô ta làm bẩn rồi..." Đường Diễm đổi thành một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, giống như anh ta mới vừa chịu ủy khuất gì đó.
"Đường Diễm anh đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt tôi, đừng tưởng rằng tôi ở nước ngoài liền không biết gì hết, nói cho anh biết, những tin tình yêu kia của anh, tôi lại rất rõ ràng."
"Anh đã thích chơi như vậy, vậy chúng ta liền chia tay, về sau dù anh ngày ngày chơi phụ nữ, hàng đêm bị phụ nữ chơi, tôi cũng không xen vào!"
Sâu sắc!
Đường Diễm thân là người trong cuộc, lại có thể nhịn không được tán thưởng ở trong lòng yên lặng.
Sau đó, nhìn Mộ Dư, bá đạo phun ra ba chữ: "Không chia tay!"
Ban đầu lúc cô còn là một cô nhóc mập mạp, anh cũng đã không ngại, huống chi là bây giờ.
Muốn chia tay với anh, đừng nói là cửa nhỏ, chính là cửa sổ cũng không có đâu!
Mộ Dư nhìn anh, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn, chỉ là giọng nói lạnh đi vài phần: "Đường Diễm anh nghe đây, tôi cũng không phải đang thương lượng với anh, chia hay là không chia là quyết định đơn phương từ phía tôi."
"Tiểu gia kiên quyết không đồng ý!" Ở trên chuyện chia tay này, nói gì Đường Diễm cũng không chịu đưa ra nhượng bộ.
"Không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Dù em gác dao ở trên cổ tiểu gia, tiểu gia cũng kiên quyết không tuân theo. Muốn quăng tiểu gia, em quá mơ mộng rồi."
"Anh có còn xấu hổ hay không..."
Hai chân Thi Vực xếp chồng, lười biếng ngồi dựa vào trên ghế sofa, có chút hứng thú nhìn cặp xứng đôi trước mặt này.
Năm năm không gặp, vừa gặp mặt đã bởi vì chuyện chia tay làm cho rối bời, đúng là tuyệt phối mà.
Anh híp híp mắt, lấy điện thoại di động ra, lục tìm \'bà xã\' từ trong sổ danh bạ ra, biên soạn một tin nhắn gửi đi....
Mưa vẫn đang róc rách rơi xuống, Thẩm Chanh vùi trên sofa, đang dùng di động hăng hái chiến đấu Plans vs Zombie.
Lúc chơi đến tâm tình dâng cao thì nhận được một tin nhắn đến từ \'cầm thú biến thái khốn kiếp\'.
Ngón tay xanh nhạt lướt nhẹ qua màn hình, mở tin nhắn ra.
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Bảo bối, em tính toán khi nào thì để cho tôi xâm phạm --- tình dục?
Thẩm Chanh nhíu mày, nhanh chóng trả lời một chữ: Lăn đi!
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Ừ, muốn lăn lộn ra giường với em.
Thẩm Chanh: Cầm thú!
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Lần sau cầm thú cho em xem.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Tám giờ tối, tôi tới đón em.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Mang em đi gặp trưởng bối.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Ngoan.
Ngoan em gái anh!
Sau một phút, Thẩm Chanh kiềm nén xúc động ném vỡ điện thoại di động, gửi tất cả hình ảnh máu tanh tàn nhẫn trong kho tới.
Nhận được tin nhắn của cô, Thi Vực nheo con ngươi quyến rũ lại, ngông cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm.
Anh gần như có thể tưởng tượng được, bộ dạng người phụ nữ kia đang cào cấu điên cuồng
Càng cay, anh càng thích