Chọc Giận Bảo Bối - Chương 317

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh nghe tiếng, lại quay đầu cười như không cười nhìn cô ta, "Em cũng không đơn giản."
Thi Khả Nhi cảm thấy, ở trước mặt người chị dâu này, dường như không giả vờ được.
Cô ta thu tầm mắt từ trên chiếc xe đang từ từ lái ra biệt thự về, rơi xuống trên mặt Thẩm Chanh, cười trêu chọc: "Vậy chị dâu cảm thấy là dáng dấp em không đơn giản, hay là khí chất không đơn giản?"
Thẩm Chanh cười cười, ngay sau đó đi ra đình nghỉ mát, ngồi xuống ở bàn đu dây bên cạnh, sau khi ngồi vững vàng, cô mới chậm rãi mở miệng: "Tư duy không đơn giản."
Bình thường dưới tình huống một người gặp mặt lần đầu tiên với người khác, nhiều nhất chỉ biết sinh ra cảm tình và phản cảm, mà không phải nói dò xét nội tâm của người khác, nên nhìn ra được cô ta đơn giản hay là không đơn giản.
Nhưng Thi Khả Nhi ở dưới tình huống chưa từng có tiếp xúc ngôn ngữ hay tay chân với Cố Liên Thành, đã đoán được cô ta có đơn giản hay không.Ai muốn đọc full trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
Thi Khả Nhi cười hờ hững, "Làm luật sư, có ai không phải lòng dạ cẩn thận tư duy phức tạp chứ. Sức cạnh tranh của nghề này quá lớn, hơi có sơ sót sẽ chôn vùi tiền đồ."
Cô ta đến trong đình nghỉ mát hình trụ, lấy từ trong túi xách ra một hộp thuốc của nữ sĩ, rút một điếu ra ngậm lên miệng đốt.
Sau khi hít một hơi thật sau, ngửa đầu chậm rãi phun ra một chút khói mù, đợi cho khói mù vơi đi đôi chút, cô ta mới tiếp tục nói: "Nghề luật sư này, thật ra rất không có tình người. Mặc kệ là vụ kiện gì, mình đều phải đánh thắng. Nếu như mình muốn thắng, không phải dựa vào bản lĩnh thật sự, mà là dày lòng dạ tỉ mỉ."
Những lời này của cô ta, nói rất có kiến giải
Thời buổi bây giờ, không có đúng và sai, chỉ có thua và thắng.
Muốn thắng, liền phải không tiếc trả bất cứ cái giá nào.
Thi Khả Nhi lại đưa thuốc vào trong miệng, dùng sức hút một hơi, hít toàn bộ khói thuốc vào trong phổi.
Thấy động tác hút thuốc thuần thục của cô ta, Thẩm Chanh lui nụ cười nơi khóe môi đi, hếch đầu mày lên, "Người khác là mượn rượu giải sầu, em là mượn thuốc giải sầu?"
"Đúng vậy!" Thi Khả Nhi cười, "Thuốc hút nhiều hơn nữa cũng sẽ không say, rượu nếu uống nhiều quá, vừa không để ý liền bị người kéo lên giường làm cho mang thai thì xong rồi! Chưa kết hôn mà có con cái, em bày tỏ không thể nào chấp nhận được."
"Cách uống rượu có vô số loại, em nhất định là muốn đi quán bar đi?"
"Không đi quán bar uống, chẳng lẽ còn học nữ chính trong phim thần tượng, mua một tá bia về nhà ngồi ở trên sân thượng, đối diện với bầu trời đêm mua say ư?" Thi Khả Nhi lại hút một hơi thuốc, sau đó Ϧóþ tắt đầu thuốc lá, bổ sung một câu: "Dù sao em cũng không có nhàn hạ thoải mái này!"
Luật sư chính là luật sư, mở miệng liền thao thao bất tuyệt.
"Chị cảm thấy suy nghĩ của chị hoàn toàn không có trên một đường với em." Thẩm Chanh nói xong, có thâm ý liếc mắt nhìn hộp thuốc lá trên tay cô ta, "Cai đi, thuốc chẳng tốt lành gì."
Thi Khả Nhi nghe tiếng, không sao cả nhún vai, "Hút thuốc nghiện, cai không nổi."
Nói xong, cô ta giơ hộp thuốc lá lên quơ quơ, hỏi Thẩm Chanh, "Chị dâu từng hút thuốc rồi sao?"
Ai muốn đọc full trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
Nghe cô ta hỏi như vậy, Thẩm Chanh cũng không trả lời vấn đề của cô ta, mà là liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt mở miệng: "Không phải em biết đọc tâm ư? Sao còn cần hỏi loại vấn đề này?"
Thi Khả Nhi cười một tiếng, "Từng hút rồi đi."
Thẩm Chanh gợi khóe môi lên, "Từng hút, nhưng vẫn luôn không biết hút."
"Thứ thuốc lá này, chị không dụng tâm thì sao biết hút được. Giống như là đối với đàn ông, chị không dụng tâm, sao yêu nổi anh được? Chị không dụng tâm, thì làm sao biết mình có yêu anh ta hay không?"
Lời trưởng thành lão luyện nói ra từ trong miệng Thi Khả Nhi, lại không có một chút cảm giác không ổn.
"Em thật giống như là người từng trải."
Thẩm Chanh cười khẽ.
Thi Khả Nhi thưởng thức hộp thuốc lá trong tay, sảng lãng giống như vừa rồi, "Không có cách nào, đều là bị thời gian và sự thật bức ra."
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, không có nói thêm gì nữa.
Thi Khả Nhi lại cầm một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, lúc đang muốn đốt lên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Gần như theo bản năng ném điếu thuốc đến trên đất, dùng chân dẫm lên.
Mà hộp thuốc lá trên tay, cũng bị cô ta ném vào trong bồn hoa bên cạnh.
Thẩm Chanh nhíu mi tâm một chút, lúc đang nghi ngờ tại sao Thi Khả Nhi phải có cử động như vậy, một bóng dáng cao to xuất hiện tại trong tầm mắt.
Thi Mị đang đi tới bên này, dưới ánh mặt trời, dáng người anh ta cao ngất, một thân màu đen, cực kỳ giống một vương giả bóng tối.
Khí thế trên người anh ta rất cường đại, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
Mới vừa rồi Thi Khả Nhi còn vô cùng liều lĩnh, sau khi nhìn thấy Thi Mị xuất hiện, liền kinh sợ.
"Chị dâu, em đi trước, một lát nữa nếu anh của em có nói, chị cứ nói em đi cua trai đẹp rồi, để cho anh ấy khỏi đến làm phiền em."
Thi Khả Nhi kiêng kị anh ta như vậy, thật ra là có nguyên nhân.
Bởi vì gia quy nhà họ Thi rất nghiêm, chưa bao giờ có bất cứ người phụ nữ nào dám làm trái hai quy định là cãi lời đàn ông và hút thuốc này.
Thi Khả Nhi đạp trúng một điều trong đó, liền phải chịu nhận gia pháp.
Hơn nữa rất nhanh sẽ là sinh nhật của ông cụ, cô không muốn chuyện này rơi vào trong lỗ tai ông nội cô, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Thi Mị là trốn.
"Không mang theo thuốc đi cua trai đẹp sao?"
Thi Khả Nhi cho rằng cô ta có thể lén chuồn mất trước khi Thi Mị phát hiện cô ta, không ngờ vừa xoay người đi chưa tới ra vài bước, cổ tay đã bị người từ phía sau một phát nắm lấy.
Hơn nữa, lực đạo này còn không nhỏ, Ϧóþ đến xương cô ta đều thấy đau.
Cô ta điều chỉnh hơi thở một chút, xoay người, nghiêm túc nói: "Anh, anh biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không? Nếu ở cổ đại, anh đây là phá hủy trong sạch của em, phải lấy em đấy!"
"Phốc."
Thẩm Chanh vốn thầm muốn im lặng ngồi làm người đứng xem, nhưng sau khi nghe những lời này của Thi Khả Nhi liền không nhịn được bật cười.
Ánh mắt Thi Mị dừng mấy giây ở trên mặt Thẩm Chanh, dường như là bị nụ cười của cô làm rối loạn tâm tư.
Đến khi Thi Khả Nhi dùng tay cạy tay anh giữ trên cổ tay cô ta, anh mới thu hồi ánh mắt, dựng thẳng lông mày nhìn cô ta, nhẹ giọng khiển trách: "Thi Khả Nhi, em đang nói bậy cái gì."
"Em không có nói bậy, ở cổ đại có một chế độ gọi là kết hôn họ hàng gần, anh em họ hoặc có lẽ anh em con chú bác có thể bái đường thành thân, hơn nữa còn không gọi là loạn luân."
Rốt cuộc cũng là luật sư dựa vào biện luận ăn cơm, chẳng qua chỉ là một nắm tay bình thường mà thôi, lại có thể bị cô ta khuếch đại đến trình độ đáng sợ này.
Thi Mị nhìn cô ta chằm chằm mấy giây, sau đó trực tiếp thu tay về.
Thi Khả Nhi cho là anh buông tha mình, không ngờ anh đột nhiên đưa tay, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng đó nắm chặt đầu cô: "Xem quá nhiều sách luật, thành não heo rồi?"
Thi Khả Nhi một phát đẩy tay của anh ra, "Nói nam nữ thụ thụ bất thân, anh còn ra tay chỉ chỉ trỏ trỏ. Còn có, anh mới là não heo!"
Thi Mị trầm mặt, trong mắt dần hiện ra chút lạnh lẽo.
"Thi Khả Nhi."
Ngữ khí của anh thả cực kỳ nặng, mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.
Thi Khả Nhi không kiên nhẫn liếc nhìn anh một cái, vì không để cho anh ngửi thấy được mùi thuốc lá, cô ta cố gắng hết mức không để hơi thở của mình phun đến trên mặt anh.
Ngay sau đó liếc qua Thẩm Chanh bên kia, "Người trong lòng của anh ở bên kia, anh qua đó trò chuyện với chị ấy, em còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, xoay người muốn đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc