Ôn Uyển nhận lấy gói to trong tay Triệu Thấm Nhã, bà cười nói tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống lần nữa.
"Tiểu Cẩn, chị cũng không biết em thích gì, cho nên mang một chút đặc sản nước S về cho em." Triệu Thấm Nhã lại đưa một hộp bánh ngào đường tinh sảo cho Diệp Cẩn, cười nói: "Em hẳn sẽ không ghét bỏ chứ?"
"Chị dâu nói chuyện gì vậy, chị có thể nghĩ đến em, em cũng đã rất vui vẻ, đâu thể ghét bỏ chứ?"
Diệp Cẩn đứng dậy, dùng hai tay nhận hộp bánh ngào đường đó, dù cho lòng có ghét bỏ, trên mặt lại che dấu vô cùng tốt, cố ý làm ra một bộ dáng em thật sự rất thích.
Thi Khả Nhi nhìn cô ta một cái, cười đến có chút rướn người: "Thím nhỏ, hương vị bánh ngào đường này rất không tệ, nếu thím thích ăn nhất định phải nói cho cháu biết, lần sau cháu có cơ hội về nước S, nhất định mang về cho thím mấy hộp."
Diệp Cẩn nghe tiếng, ra vẻ ưu nhã nở nụ cười, "Khả Nhi thật hiểu chuyện, nhưng mà, cũng chớ tiêu phí vì thím."
Thi Khả Nhi nhún vai không sao cả: "Không phá phí, hơn tám trăm một hộp mà thôi, tiền tiêu vặt một ngày của cháu có thể mua cho thím hai ba hộp rồi."
Hơn tám trăm một hộp bánh ngào đường và đông trùng hạ thảo hoang dã giá trên trời, vốn không thể so sánh với nhau.
Nhưng nếu như Thi Khả Nhi không nói ra, có lẽ Diệp Cẩn còn sẽ cảm thấy không có gì, nhưng sau khi nghe cô nói như vậy, sắc mặt của cô ta liền có biến hóa.
"Khả Nhi, không phải con nói muốn xem hai cháu nhỏ ư? Thừa dịp bây giờ còn chưa ăn cơm, cùng lên lầu đi xem với mẹ đi."
Triệu Thấm Nhã thấy bầu không khí có gì đó không đúng, gấp gáp đứng dậy đi đến trước mặt Thi Khả Nhi, kéo cô đi.
Lúc đi đến bậc thang, Thi Khả Nhi lại quay đầu gọi: "Chị dâu chị dâu, chị chờ em, một lát nữa em xuống uống rượu với chị, nhân tiện chuốc say hai ông anh tốt của em."
Nghe được tiếng nói của Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh quay đầu nhìn cô, bất giác cong khóe môi lên: "Xem em có bản lãnh kia không đã."
"Tửu lượng của em, chị hỏi anh của em một chút sẽ biết, tùy tùy tiện tiện một cân rượu trắng ba bình rượu đỏ đều có thể, còn không đỏ mặt lên đâu!" Vẻ mặt Thi Khả Nhi tự tin.
"Nói thì ai không nói được." Thẩm Chanh kéo môi cười khẽ: "Tửu lượng tốt hay không tốt, phải thử qua mới biết được."
Vốn Thi Khả Nhi còn muốn nói điều gì đó, nhưng Triệu Thấm Nhã lại kéo kéo tay cô, lúc này cô mới chịu thôi, cùng đi theo bà lên lầu.
Vào lúc này Thi Vực đưa tay kéo vai Thẩm Chanh qua, bám vào bên tai cô nhỏ giọng nói một câu: "Nói thì ai không nói được, có thể hay không, phải thử hỏi qua anh mới biết được."
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh chỉ là cái gì.
Vừa rồi cô nói tửu lượng Thi Khả Nhi tốt hay không tốt thì phải thử qua mới biết được, thử này là ý tứ uống thử.
Mà ý anh nói như vậy, cô có thể uống rượu hay không, phải hỏi qua anh, phải xem tâm tình của anh mới được.
"Vậy em có thể thử hay không?"
Thẩm Chanh ngược lại rất phối hợp, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
Thi Vực không nhìn cô, không trả lời vấn đề câu hỏi của cô, chỉ là dùng tay vén luồng tóc bên tai cô đến sau tai.
"Có thể hay không?"
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, lại hỏi một lần.
"Miễn cưỡng có thể."
Thi Vực giương nhẹ khóe môi, sâu kín phun ra một câu như vậy.
Thẩm Chanh không có miễn cưỡng hỏi anh có ý gì nữa, chỉ khi anh nói là đồng ý, khóe môi không khỏi vén nụ cười tham lam lên.
Diệp Cẩn quan sát cô và Thi Vực hơn nửa ngày, thấy hai người cử chỉ thân mật mờ ám, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trong lòng lập tức dâng lên chút phẫn hận.
"Tôi đi toilet một chút."
Nói với Thi Diệu Quang một tiếng, cô ta liền đứng dậy đi tới phòng rửa tay.
Ở bên ngoài toilet, vừa vặn ᴆụng phải Cố Liên Thành đi ra từ bên trong.
"Dì nhỏ."
Cố Liên Thành chào hỏi cô ta một tiếng, lúc đang muốn hỏi chút gì, Diệp Cẩn đột nhiên đi qua kéo cô vào toilet.
Bởi vì nơi này không phải nơi công cộng, cho nên thiết kế và bố cục toilet không có phức tạp như nhà hàng hoặc là khách sạn, chỉ là toilet một người đơn giản.
Sau khi vào toilet, Diệp Cẩn đầu tiên là thăm dò nhìn bốn phía một chút, thấy không có người đi tới nơi này, lập tức khóa trái cửa.
Nhìn thấy cử động của Diệp Cẩn, Cố Liên Thành có chút khó hiểu, "Dì nhỏ, dì làm cái gì vậy?"
"Dì có lời nói với cháu."
Cố Liên Thành nghe tiếng, không khỏi nhíu mày, "Dì nhỏ, có lời gì chúng ta đi ra ngoài nói đi, hôm nay nhiều người, một lát nữa khẳng định có người cần dùng toilet, chúng ta bá chiếm như vậy hình như có chút không được tốt."
Diệp Cẩn không thèm để ý chút nào mở miệng: "Cái này thì có gì đâu, chúng ta cũng đâu phải chiếm không rời đi, mấy phút mà thôi, không có sao đâu."
Thấy thái độ cô ta kiên quyết như vậy, Cố Liên Thành cũng không tiện nói gì.
Dù sao cô vẫn rất tôn trọng người dì nhỏ này.
"Lúc đi ra, cháu tìm cách ngồi vị trí gần dì, sau đó dì tìm một cơ hội để cho cháu ngồi bên cạnh dì. Như vậy cháu liền có cơ hội tiếp cận Tiểu Vực rồi." Diệp Cẩn nói xong, lại sực nhớ ra gì đó, nhắc nhở: "Còn có, nhớ lưu ý người đàn ông trẻ tuổi khác cùng bàn với dì một chút. Nó tên Thi Mị, là anh trai của Tiểu Vực. Nghe nói cũng là người lai lịch không nhỏ...."
Thật ra vừa rồi Cố Liên Thành từng chú ý tới Thi Mị, lúc ấy cô không biết thân phận của anh ta, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy anh ta là cảm giác anh ta và Thi Vực có chút giống nhau, nhưng không có liên tưởng hai người cùng nhau.
Không ngờ, bọn họ sẽ là hai anh em.
Hơn nữa đều là loại đàn ông hoàn mỹ, trên người mang theo danh tiếng, mặc kệ đi tới chỗ nào đều khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
Nghe Diệp Cẩn nói xong, Cố Liên Thành nhíu mi tâm càng chặt hơn, "Dì nhỏ, dì bảo cháu lưu ý anh ta, chẳng lẽ là ...."
"Đúng, dì muốn để cho cháu quen biết anh ta. Liên Thành, đàn ông đều là dã thú có tham muốn chiếm hữu rất lớn. Khi cháu nghĩ muốn tiếp cận dã thú, nó có thể sẽ không ăn cháu, sẽ thả cháu. Mà khi cháu liều mạng thoát đi, nó lại sẽ không ngừng đuổi theo sau lưng cháu, muốn đoạt cháu lại, cuối cùng trở thành con mồi của nó."
"Cho nên, nếu như lúc cháu đang tiếp cận Tiểu Vực lại có va chạm với người đàn ông khác, nó mới có thể chú ý đến cháu. Cháu hiểu ý của dì không?"
Cố Liên Thành gật gật đầu: "Hiểu."
Cô im lặng mấy giây, lại lên tiếng: "Nhưng nếu như cháu làm như vậy, chính là mang theo mục đích rồi. Mượn một người đàn ông đi tiếp cận một người đàn ông khác, thủ đoạn này dường như có chút ác liệt. Dì nhỏ, cháu không muốn làm một người đàn bà xấu."
Diệp Cẩn cũng không đồng ý những lời này của Cố Liên Thành, nhưng cô ta lại cũng không phủ nhận, kéo tay Cố Liên Thành qua khẽ vỗ, ý vị thâm trường nói: "Nếu như cháu thật sự không thể phóng túng mình, vậy dì cũng không miễn cưỡng cháu, dù sao chuyện này liên quan đến cuộc đời của cháu. Về sau trôi qua tốt hay không tốt, dì cũng không khống chế được, chỉ có thể dựa vào lựa chọn của cháu."
Nói xong câu đó, Diệp Cẩn xoay người mở cửa, lúc đang muốn đi ra ngoài, sau lưng lại vang lên giọng nói của Cố Liên Thành: "Dì nhỏ, cháu làm như vậy, thật không có sai sao?"
Diệp Cẩn quay đầu lại, cười hỏi ngược lại cô: "Dì chính là một người từng trải, cháu nhìn dì hiện tại, ngẫm lại dì lúc trước, cháu cảm thấy có sai sao?"
Cố Liên Thành ngước mắt nhìn cô ta, im lặng hồi lâu, nhưng không có nói thêm gì nữa.