Chọc Giận Bảo Bối - Chương 310

Tác giả: Hề Yên

Lúc mười hai giờ, tiệc trưa bắt đầu.
Nhóm người Thi Vực, Thẩm Chanh, Ôn Uyển, Phượng Cửu Mị, Thi Diệu Quang, Thi Diệu Nam, Diệp Cẩn, Triệu Thấm Nhã cùng với Thi Khả Nhi ngồi ở trên bàn đầu.
Thi Diệu Nam ngồi ở chủ vị, bởi vì trong tất cả người nơi này thì ông lớn tuổi nhất, hơn nữa ông còn là trưởng bối, dựa theo quy củ, ông hẳn nên ngồi ở chỗ đó.
Triệu Thấm Nhã ngồi ở bên cạnh ông, trên mặt là nụ cười, tư thái ưu nhã.
Thi Diệu Quang thì ngồi ở bên kia, toàn bộ mặt không có cảm xúc gì, giống như là ai thiếu ông ba trăm ngàn.
Diệp Cẩn cũng ngồi ở bên cạnh ông, cố ý ngồi thẳng eo ếch, cổ áo của cô ta có chút thấp, cho nên vừa vặn lộ ra rãnh ✓ú.
Có thể là bình thường tùy tiện đã quen, dù cho có chút bại lộ cô ta cũng không để ý chút nào, trên mặt ngược lại mang theo nụ cười mị hoặc.
Thi Vực ngồi ở đối diện Thi Diệu Nam, chia ra ngồi xuống ở bên cạnh anh là Ôn Uyển và Thẩm Chanh.
Hai đại mỹ nhân một trái một phải, đúng lúc có chút hơn kém hai mươi tuổi, nhưng cũng không có hình thành trái ngược quá lớn.
Mọi người đều biết lúc Ôn Uyển còn trẻ là một đại mỹ nữ, mặc kệ là dáng người, bộ dạng hay là khí chất, mọi phương diện đều rất xuất chúng.
Trước khi chưa kết hôn với Thi Diệu Quang, người theo đuổi bà rất nhiều, mặc kệ là giới kinh doanh tinh anh hay là nhân vật nổi tiếng giới chính trị, đàn ông muốn lọt vào mắt xanh của bà nhiều vô số kể.
Đến cả khi lớn tuổi rồi, ly hôn, người theo đuổi bà cũng không ít.
Ít ai có thể như bà vậy, vẫn luôn đẹp từ lúc trẻ tuổi tới trung niên, nhưng vẫn là không màng sự đời như vậy.
Ôn Uyển, người cũng như tên, ôn nhu mà ưu nhã.
Mà Thẩm Chanh, vẫn là cao quý như vậy, lãnh diễm, lạnh nhạt, yên tĩnh đến mức giống như khiến người ta không cảm giác được sự hiện hữu của cô.
Nhưng trong những lúc như thế này, mọi người đang ngồi đều không có cách nào bỏ qua cô.
Thi Diệu Quang nhìn sang người cô, ngay sau đó dời tầm mắt, vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì.
Diệp Cẩn cũng nhìn cô một cái, lúc thu hồi tầm mắt, trong mắt hiện lên chút khinh miệt rất khó phát hiện ra.
Thi Vực quay đầu, nhìn người bên cạnh, khóe môi bất giác giương lên.
Ngón tay suông dài gõ có tiết tấu lên bàn ăn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Phượng Cửu Mị ngồi ở bên cạnh Ôn Uyển, lười nhác dựa vào ở trên ghế dựa, khẽ nghiêng mắt, liếc xéo Thẩm Chanh đang nhìn xa xa bần thần, khóe môi cũng vạch ra chút độ cong mang ý cười.
"Thím, mấy năm không gặp, sao thím càng ngày càng xinh đẹp vậy. Xem dáng người và làn da của thím, bảo dưỡng tốt biết bao, khiến cháu gái như cháu cũng ngượng ngùng."
Thi Khả Nhi mới vừa ngồi xuống, liền dẫn đầu phá vỡ yên lặng này.
Một tiếng này thím này của cô gọi đặc biệt ngọt, rõ ràng là đang nói chuyện với Ôn Uyển, lại cố ý nhìn lướt qua trên người Diệp Cẩn.
Ý của cô rất rõ ràng, là đang chèn ép Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn không phải không biết cô làm như vậy là có ý gì, nhưng ngại nhiều người ở đây như vậy, cô ta cũng không tiện phát tác, vì vậy đành phải giả bộ như không nghe thấy.
Ôn Uyển nhìn Thi Khả Nhi, ân cần tươi cười: "Khả Nhi của chúng ta đã lớn thành thiếu nữ, nhìn bộ dáng kia, là càng ngày càng đẹp, thật xinh đẹp."
Dáng dấp Thi Khả Nhi quả thật rất đẹp, dù cho trang điểm có chút đậm, cũng không có giảm bớt cô phần nào, ngược lại khiến người ta cảm thấy cô càng thêm điên cuồng buông thả, cá tính.
Nghe được Ôn Uyển tán dương, thời điểm Khả Nhi cũng không khách sáo, trả lời một câu: "Ánh mắt thím tôi đúng là cao."
"Cháu - cô bé này ...." Triệu Thấm Nhã liếc nhìn con gái của mình, sau đó mặt mày mang ý cười nhìn về phía Ôn Uyển, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn nói: "Em Uyển à, lần này chúng ta về thành Đô liền không đi, chúng ta bận rộn trên phương diện làm ăn, bình thường không thể phân thân, hiếm có thời gian ở cùng Khả Nhi. Về sau, phải phiền em thay chúng ta quản giáo con nhóc hoang dã này một chút rồi."
"Chuyện quản giáo Khả Nhi này, giao cho tiểu Cẩn là được rồi." Thi Diệu Quang đột nhiên nói chen vào, ngay sau đó có thâm ý nói một câu: "Thân thể bà ấy vẫn luôn không tốt lắm, không thể quá vất vả."
Bà ấy, là chỉ Ôn Uyển.
Giữa Thi Diệu Quang và Ôn Uyển chính là chia tay hòa bình, coi như lúc ban đầu ly hôn, cũng chưa bao giờ cãi vã một lần.
Cho nên sau khi ly hôn dù hai người coi nhau như là người lạ, nhưng cũng sẽ không đối chọi gay gắt giống như kẻ thù.
Thi Diệu Quang vừa mới nói câu kia, mục đích vốn là bởi vì kéo vãn mặt mũi cho Diệp Cẩn, nhưng lại không thể để cho người ta cảm thấy ông đang đẩy Ôn Uyển ra khỏi nhà họ Thi, bà thuộc về người ngoài, cho nên bất đắc dĩ bổ sung một câu sau.
"Đúng vậy, thân thể chị ấy không tốt lắm, thường hay đau khớp và đau bụng. Bản thân chị ấy tự chiếu cố mình đã rất không dễ dàng, cũng không thể để cho Khả Nhi đi quấy rầy chị ấy. Về sau nếu anh hai chị hai không có thời gian ở cùng Khả Nhi, có thể để cho Khả Nhi đến nhà của tụi em, như vậy con bé cũng không cô đơn."
Diệp Cẩn nói lời này phi thường rộng lượng, rõ ràng là nghĩ một đằng nói một lẻo, lại không có lộ ra chút sơ hở.
"Thân thể bà ấy không tốt, vì ai?"
Đột nhiên vang lên một giọng nói, lạnh như hàn băng, giống như nói ra từ trong miệng tu la.
Nghe được giọng nói này, Thẩm Chanh không khỏi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Thi Vực nhìn thẳng Thi Diệu Quang, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt âm u, nguy hiểm đến mức có thể lăng trì đối phương bất cứ lúc nào.
"Tiểu Vực, chuyện đã qua thì không cần nói tới nữa, nên phát sinh cũng đã xảy ra, không nên phát sinh cũng đã xảy ra, đừng truy cứu thêm nữa."
Người nói chuyện là Thi Diệu Nam, ở trên chuyện xử lý việc gia đình, ông ít đi vài phần nghiêm túc, có thêm một chút chân thành thấm ý.
"Diệu Nam nói không sai, nếu quá khứ đã trôi qua thì hãy để cho nó qua đi, đừng mang những chuyện không vui kia tới trường hợp như hôm nay." Triệu Thấm Nhã nói xong đứng lên, bà lấy từ đằng sau cái ghế ra một cái túi đưa cho Ôn Uyển, "Em Uyển, đây là đông trùng hạ thảo hoang dã chị cố ý mang về từ nước S cho em, nghe người ta nói vật này đặc biệt tốt với thân thể. Em trước lấy về hầm cách thủy ăn thử, nếu có hiệu quả thì chị sẽ người ta lại mang về một chút."
Chung ᴆụng giữa người với người chính là như vậy, cô tốt với tôi, tôi liền đối rất tốt với cô.
Bắt đầu từ khi Triệu Thấm Nhã và Ôn Uyển chia ra gả cho Thi Diệu Nam và Thi Diệu Quang, quan hệ chị em dâu giữa các cô vẫn rất gắn bó, rất hòa hợp, rất ít khi sinh ra mâu thuẫn.
Chuyện thân thể Ôn Uyển không tốt không phải là bí mật gì, người nhà họ Thi gần như đều biết.
Bởi vì ban đầu bà vừa sinh Phượng Cửu Mị không bao lâu thì lại mang bầu Thi Vực, tất cả mọi người bên cạnh đều khuyên bà bỏ đứa nhỏ dưỡng tốt thân thể lại mang thai, nhưng bà không chịu, kiên quyết sinh Thi Vực ra.
Sau đó bệnh căn thân thể không dứt, thân thể kém hơn trước kia rất nhiều, thường hay cảm mạo, vừa gặp phải trời mưa thì khớp xương toàn thân sẽ đau.
Bà khám qua không ít bác sĩ quyền uy, nhưng bác sĩ nói cho bà biết cái bệnh này rất khó trị tận gốc, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.
Cho nên Thi Vực vẫn luôn rất đau lòng cho Ôn Uyển, bởi vì anh biết bệnh trên người bà là bởi vì anh, đồng thời cũng vẫn luôn trách cứ Thi Diệu Quang.
Một người đàn ông, cho dù là hơi chút hết lòng với người phụ nữ của mình một chút, cũng không làm cô bị thương, càng không nên làm cô chịu một thân ốm đau.
Có lẽ chỉ có một mình Thi Vực biết, anh cưng chiều người phụ nữ của mình, quản người phụ nữ của mình, không cho cô chịu uất ức, không cho cô chịu thương tổn, thậm chí không cho cô rơi một giọt nước mắt, không chỉ là bởi vì anh yêu cô.
Nguyên nhân lớn hơn, là bởi vì anh không muốn trở thành Thi Diệu Quang thứ hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc