Chọc Giận Bảo Bối - Chương 304

Tác giả: Hề Yên

Trong lúc nhất thời, Thẩm Chanh xúc động rất nhiều.
Cô nghĩ tới người mẹ đã qua đời, nếu như bà còn sống, nhất định cũng sẽ đem đồ tốt nhất cho cháu của mình.
"Cảm ơn mẹ chồng."
Ngoại trừ hai chữ cảm ơn, cô thật sự không biết nên nói thêm gì nữa.
Ôn Uyển lại nhíu mày, "Chúng ta là người một nhà, về sau không cho ai nói cảm ơn với người còn lại, biết không?"
Thẩm Chanh câu khóe môi, khẽ gật đầu, "Được."
Khoảng chín giờ rưỡi, khách mời lục tục đến biệt thự.
Người tới tham gia buổi tiệc đều mặc rất chính thức, nam vận đồ tây trang, nữ hoa y cẩm phục.
Một chiếc Lincoln dài chậm rãi lái vào cửa chính biệt thự, đi qua 300m thảm dài, vững vàng dừng lại trên bãi đậu xe.
Bốn cửa xe đồng thời mở ra, từ trên xe bước xuống một nam hai nữ.
Dẫn đầu xuống xe là một người đàn ông ngoài năm mươi, bộ dạng không nói cười tùy tiện, nhìn có vẻ rất là nghiêm túc.
Sau đó người phụ nữ đi xuống từ chỗ cạnh tài xế, tuổi hơn bốn mươi, dáng người và làn da đều được bảo dưỡng tương đối tốt, mặc một bộ váy màu tím sậm, rất nổi bật khí chất của bà ta.
Sau khi người phụ nữ xuống xe, trực tiếp vòng qua đầu xe, theo thói quen khoác ở cánh tay người đàn ông.
Hiển nhiên, đây là một đôi vợ chồng.
Mà cô gái đi xuống từ ghế sau, tuổi không lớn lắm, ước chừng 22 23, có vài phần tương tự với bộ dáng người đàn ông.
"Đó không phải nhị gia nhà họ Thi - Thi Diệu Nam ư?"
Chung quanh, không biết là ai nhận ra một người trong đó.
"Thi Diệu Nam?" Có người bàng hoàng, "Không phải mấy năm trước ông ta mang theo người một nhà đi nước S phát triển ư? Tại sao trở về rồi?"
"Có lẽ là kiếm đượ tiền nên trở lại thôi, hơn nữa, sự nghiệp nhà họ Thi rất lớn, tài sản xí nghiệp nhiều như vậy, nhất định phải có người kế thừa mới được. Ai sẽ gây khó dễ với tiền chứ?"
Thi Diệu Nam trong miệng mọi người đang nghị luận, là con trai lớn của ông cụ nhà họ Thi, anh trai ruột của Thi Diệu Quang, cũng chính là bác cả của Thi Vực.
"Cha, từ lúc nào nào nhà anh họ con trở nên khí thế như vậy rồi?"
Cô gái giẫm giày cao gót mười centimet đi đến trước mặt Thi Diệu Nam, lôi kéo tay của ông hỏi.
"Khả Nhi, con quá lâu không tới cho nên không biết, mấy năm trước mẹ và cha con đã tới một chuyến, lúc ấy cũng đã xây dựng rộng lớn như vậy rồi."
Người phụ nữ nói chuyện tên là Triệu Thấm Nhã, là vợ chính thức của Thi Diệu Nam.
"Xem ra con đã quá lâu không trở lại rồi." Thi Khả Nhi cười cười với Triệu Thấm Nhã, "Mẹ, anh họ con lợi hại như vậy, vậy vợ của anh ấy hẳn là cũng không quá kém nhỉ?"
Lúc Triệu Thấm Nhã muốn nói gì đó, Thi Diệu Nam vẫn luôn thận trọng kín đáo ở bên cạnh lên tiếng: "Được rồi, vào thôi."
Thi Khả Nhi chép miệng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong.
Một nhóm ba người vừa bước vào, một chiếc xe khác liền lái tới.
"Diệu Quang, hôm nay em mặc như vậy sẽ không làm anh bẽ mặt đi?"
Xe vừa mới dừng lại, Diệp Cẩn liền không thể chờ đợi được móc từ trong túi ra cái gương, soi gương nhìn bộ quần áo trên người.
"Bẽ mặt gì?" Thi Diệu Quang quay đầu đánh giá cô ta một chút, "Hôm nay cách ăn mặc của em chỉ làm cho anh tăng thêm mặt mũi."
"Nhưng em nghe nói người một nhà Thi Diệu Nam cũng đã trở lại, em sợ người khác sẽ so sánh em với Triệu Thấm Nhã, dù sao tất cả phương diện của người ta đều ưu tú hơn em. Em không muốn nghe người khác nghị luận anh, nói anh cưới một Tiểu Tam phá đám gia đình nhà người ta...."
"Miệng ở trên người người khác, bọn họ muốn nói gì thì để cho bọn họ nói. Người ta nhìn em như thế nào không quan trọng, chính mình làm tốt là được." Thi Diệu Quang đẩy cửa xe ra xuống xe, ngay sau đó vòng qua đầu xe mở cửa xe thay Diệp Cẩn.
"Dì nhỏ, dượng nhỏ."
Cố Liên Thành đi tới từ đằng xa, mỉm cười chào hỏi hai người.
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, làn váy trực tiếp rủ xuống đến chân chỗ mắt cá chân, che đi hai bắp chân dài của cô ta.
Loại váy dài như vậy, nếu như dáng người phụ nữ không phải đặc biệt tốt, hoàn toàn không mặc ra hương vị, nhưng Cố Liên Thành lại mặc ra ý nhị của chiếc váy này.
Trong đám người, cô ta rất chói mắt, cho dù chỉ là một cái váy dài đơn giản, mặc lên người cô ta, cũng chợt thể hiện ra thân hình rất đẹp của cô ta.
"Liên Thành?"
Ngay cả Diệp Cẩn nhìn thấy Liên Thành, cũng suýt chút nữa không nhận ra cô ta, Diệp Cẩn biết Cố Liên Thành xinh đẹp, nhưng thật không nghĩ đến cô ta tùy tùy tiện tiện mặc một bộ đồ lên người, liền đến mức giật nảy mình này.
Phụ nữ đều sẽ ghen tị, mà lòng đố kỵ để ý của Diệp Cẩn càng mạnh, dù cho đứng ở trước mặt cô ta là cháu gái của mình, cũng không khống chế nổi đi ghen ghét Cố Liên Thành.
Đến khi Cố Liên Thành đi tới, cô ta mới thu hồi khác thường, cười nói: "Dì nghĩ cháu vẫn đang ở phía sau chúng ta, không ngờ đã tới trước rồi."
"Cháu cũng vừa mới đến."
Nụ cười thản nhiên, sức sống trăm họ.
Rốt cuộc cũng đã từng là mỹ nữ đệ nhất thành Đô, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng đủ làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.
"Diệu Quang, em cùng Liên Thành qua bên kia đi dạo, anh đi vào trước đi." Diệp Cẩn muốn kể một ít chuyện riêng tư với Cố Liên Thành, cho nên vội vã bảo Thi Diệu Quang rời đi.
Hai người phụ nữ tụ tập một chỗ, đơn giản là nói một chút bát quái thị phi.
Bản thân Thi Diệu Quang sẽ không muốn tham dự vào trong đó, vì vậy dặn dò Diệp Cẩn vài câu, liền sải bước đi vào.
Đợi đến khi Thi Diệu Quang đi xa, Diệp Cẩn mới kéo Cố Liên Thành sang một bên.
"Liên Thành, hôm nay là một cơ hội tốt, cháu đừng để lỡ. Tận lực để cho Tiểu Vực nhớ kỹ cháu, nhìn thấy cháu."
Cố Liên Thành nghe tiếng, nhẹ chau lông mày một chút, "Dì nhỏ, chuyện này không gấp được. Huống hồ ngày hôm nay cũng rất đặc biệt, Thi Vực hẳn sẽ không vì người khác mà xem nhẹ con trai và vợ của mình đâu."
Diệp Cẩn thở dài, "Liên Thành à, người như cháu chính là quá hiền lành quá rộng lượng, cứ muốn suy nghĩ cho người khác, kết quả lại bỏ sót mình. Tình cảm của cháu với Tiểu Vực không phải là một ngày hay hai ngày, cháu thật sự tính tiếp tục nhượng bộ như vậy sao?"
"Dì nhỏ, dì cũng biết, cháu đối với Thi Vực chỉ là có cảm tình, muốn nói tình cảm, thật sự chưa có được bao nhiêu. Dù sao cho tới bây giờ cháu cũng không có quen thân với anh ta, thậm chí đến cả tính tình anh ta còn chưa hiểu rõ."
Cố Liên Thành nói xong, lại dừng lại, im lặng trong chốc lát mới lên tiếng lần nữa: "Cháu thừa nhận bề ngoài anh ta giống loại hình cháu thích, nhưng ...."
"Không nhưng gì hết."
Diệp Cẩn trực tiếp ngắt lời cô ta, "Nhìn dáo dác, cả thành Đô này có bao nhiêu người phụ nữ dòm ngó Tiểu Vực, coi như Cố Liên Thành cháu không theo đuổi, những phụ nữ khác cũng sẽ đi tranh thủ cảm tình của nó."
Nói xong câu đó, cô ta liền đưa tay chỉ một hướng khác, "Cháu nhìn xem những ong bướm kia, cả đám đều giống như đang phát xuân, liều mạng quấn lên người Tiểu Vực."
Quả nhiên, ở nơi phía trước không xa, Thi Vực vừa hiện thân liền dẫn tới một trận bạo động không nhỏ.
Không ít danh viện tham gia buổi tiệc đều chủ động tiến lên chào hỏi với anh, có mấy cô gái nói chuyện được với anh, thậm chí không kiềm chế được mừng thầm trong lòng, trốn đến bên cạnh lén cười.
Nhìn thấy một màn bên kia, Cố Liên Thành đột nhiên cười: "Anh ta quả thật rất chói mắt, trên người giống như mang theo một tầng ánh sáng quyến rũ, khiến người ta muốn bỏ qua cũng không bỏ qua nổi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc