"Vậy tên thật của anh là gì?"
Điểm này, mới đúng là chuyện Thẩm Chanh muốn biết nhất.
Phượng Cửu Mị mở mắt ra, cúi người chậm rãi tới gần cô, lúc cách mặt của cô còn khoảng hai mươi centimet thì dừng lại, gằn từng chữ một: "Ăn được sủi cảo em đặc biệt gói cho tôi, tôi sẽ nói cho em biết."
Nói xong, anh ta ngồi thẳng lên, xoay người bước đi ra khỏi phòng sách.
Thẩm Chanh: "...."
Quả nhiên, đối mặt với loại đàn ông không biết xấu hổ này, ấn tượng tốt giữ lại được nhiều nhất chỉ có một phút đồng hồ.
Phượng Cửu Mị ra ngoài đi mua rượu, sau khi Ôn Uyển gói tốt sủi cảo liền gọi cuộc điện thoại cho Thi Vực.
Nghe được Ôn Uyển nói Thẩm Chanh đi nhà bà, hơn nữa Phượng Cửu Mị cũng có ở đó, Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm lại.
Sắc mặt của anh lạnh đến cực hạn, không nói một câu, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ném một đám cấp cao trong phòng họp lại, sải bước đi ra ngoài.
Anh muốn đi đâu, đi làm cái gì, cho tới bây giờ đều không cần nói cho người khác biết, cũng không có ai dám liều lĩnh đi suy đoán.
Thẩm Chanh lại trở về phòng bếp, vốn định gói thêm mấy cái sủi cảo, thật không nghĩ đến, vừa nhón chân lên duỗi tay vào trong tủ quầy, đã bị người một phát kéo vào trong lòng, sau đó ôm chặt.
Động tác này quá mức thô lỗ, đồng thời lại có vài phần bá đạo và cường thế.
Gần như trong nháy mắt ngã vào trong lòng anh, mùi xì gà nhàn nhạt mang theo một cổ mùi thơm ngát độc hữu, nhanh chóng chui vào trong mũi cô.
Đây là hương vị thuộc về anh.
Mỗi một lần, chỉ cần ngửi thấy hương vị này, cô liền sẽ cảm thấy rất yên tâm, cho nên không có giãy dụa.
Nếu như là bình thường, Thi Vực sẽ rất thích bộ dạng ôn nhu ngoan ngoãn của cô, nhưng hiện tại không giống như vậy.
Anh dùng tay nắm lấy bờ vai của cô, quay thân thể của cô lại, một phát nắm cằm của cô nâng lên, để cho cô nhìn thẳng anh.
"Bị người ôm, em không biết phản kháng?"
Anh lạnh lùng mở miệng, con ngươi vốn sắc bén càng thêm nguy hiểm.
"Ưm ...."
Cái cằm bị anh Ϧóþ vô cùng chặt, Thẩm Chanh hoàn toàn không nói ra lời.
Cô chỉ chỉ bàn tay to Ϧóþ cằm cô kia, ý bảo anh buông ra.
Lúc này Thi Vực mới thu liễm vài phần lực đạo, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, trên mặt hình dáng rõ ràng như đao khắc nhuộm lên chút không vui, anh sâu lắng mở miệng: "Đến đây cũng không nói cho anh, hửm?"
"Không phải gửi tin nhắn cho anh rồi ư."
Trước khi ra ngoài, cô cố ý gửi cho anh một tin nhắn nói cho anh biết, sao hiện tại lại chạy tới hạch hỏi cô không có nói cho anh biết?
Thi Vực híp mắt lại, anh rút một tay về lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, ngón tay suông dài xẹt qua ở trên màn hình, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua trên màn hình.
Nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc đến từ \'bà xã\', con mắt sắc cực kỳ lạnh mới hòa hoãn vài phần.
Một lần nữa thả điện thoại di động về túi quần trong, anh một phát nắm lấy eo Thẩm Chanh, dùng sức kéo, để toàn bộ thân thể cô áp vào trên người của anh.
Anh cúi đầu, phun toàn bộ hơi thở nóng rực lên trên mặt của cô, sau đó tới gần cô, cắn ở môi cô một cái.
"Ưm!"
Anh cắn cực kỳ nặng, đau đến Thẩm Chanh buồn bực hừ một tiếng.
Giống như là không phục, cô ngẩng đầu cắn trở về, thật không nghĩ đến, vừa mới ngậm đến môi Thi Vực, đã bị anh ngậm chặt ngược lại.
Bàn tay to chạy lên từ hông của cô, chạm vào mềm mại của cô.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh vội vàng nắm bàn tay không an phận kia, kịp thời ngăn cử động quá mức của anh.
Lúc này Thi Vực mới buông môi cô ra, nguy hiểm đe dọa nhìn cô.
"Trở về lại thu thập em."
Nói xong, anh buông lỏng cô ra, đưa tay sửa sang lại cổ áo hơi xốc xếch một chút.
Ngón tay suông dài vẽ theo cổ áo, vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi lại, xoay người trấn định tự nhiên đi ra ngoài.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ, có chút rầu rĩ.
Anh đến, chỉ vì cắn cô một ngụm, hôn cô một cái, sờ cô một chút thôi ư?
Ôn Uyển đi tới vào lúc này, chú ý tới một màn đỏ hồng trên mặt Thẩm Chanh, không kiềm được cười, "Tiểu Vực đi vào rồi?"
"Đúng vậy." Thẩm Chanh chỉ cánh môi có hơi đỏ của mình, "Anh ấy đến cắn con một ngụm, sau đó liền đi ra ngoài."
"Hủ dấm chua lớn này."
Ôn Uyển rất rõ ràng tính tình đứa con trai này của mình, đừng nói là anh em ruột, dù là con trai ruột của nó, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng kích thích tham muốn chiếm hữu của anh đối với vợ của mình.
Người như nó, một khi gặp được, nhìn trúng, yêu, thì sẽ không thể tách rời, đó chính là cả đời.
Đồ đạc của anh chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai ngấp nghe ngoại trừ anh.
Mười một giờ rưỡi.
Thẩm Chanh ở trong phòng bếp giúp đỡ Ôn Uyển làm cơm trưa, Thi Vực và Phượng Cửu Mị uống rượu ở trên ban công phòng khách.
Ban công rất lớn, ít nhất có hơn năm mươi mét vuông, dưới đất là dùng đá vụn đậm màu tạo thành, chung quanh là bồn hoa, bên trong gieo một chút hoa cỏ.
Vị trí trung tâm ban công có một cái bàn thủy tinh, bốn phía đặt mấy ghế tre, và một bàn đu dây.
Trên bàn thủy tinh, rượu đỏ, bia, sâm banh, Whisky,.... Bày biện hơn mười loại rượu không cùng loại.
Thi Vực và Phượng Cửu Mị ngồi mặt đối mặt, trong tay hai người đều cầm một chai bia, Thi Vực dẫn đầu ᴆụng vào chai bia của anh ta, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Anh uống quen rượu nổi tiếng, vẫn rất không thích vị thô ráp của loại bia này, bia trượt vào giữa cổ, lông mày anh liền nhíu lại.
"Khó uống."
Đây là đánh giá anh cho ra.
Ngược lại Phượng Cửu Mị, dường như không có phản cảm với bia như vậy, một hơi uống cạn non nửa bình.
"Cũng không tồi."
Hai người gần như thế, nhưng đẳng cấp lại hoàn toàn khác nhau.
Ở Mị Cửu Môn, Phượng Cửu Mị là nhân vật tồn tại giống như thần, có vài chục vạn sát thủ nghe hiệu lệnh của anh, một câu tùy tùy tiện tiện của anh, có thể quyết định sống ૮ɦếƭ của một người, làm cho người ta khi*p đảm.
Nhưng trong hiện thực, anh lúc nào cũng cười, là một người đàn ông làm cho người mê muội, mặc cho ai thấy đều muốn tới gần.
Thi Vực để chai bia lên bàn, lấy tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
"Sáng tạo một tổ chức sát thủ lớn như vậy, sao anh làm được?"
Anh nhìn Phượng Cửu Mị, trong đôi mắt thăm sâu lóe ra tia sáng lúc sáng lúc tối, nụ cười chứa đựng nơi khóe môi cũng có chút sâu không lường được.
Phượng Cửu Mị nghe tiếng, giương môi cười khẽ: "Trong mười năm ngắn ngủi, gia thế đạt tới 9000 triệu, sao chú lại làm được?"
"Không thể trả lời."
Thi Vực híp mắt, rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc ngậm trong miệng đốt lên, lại đưa một cây cho Phượng Cửu Mị.
Phượng Cửu Mị nhận lấy điếu thuốc, không có ý định muốn hút, trực tiếp kẹp ở sau tai.
"Hai vị soái ca thật có hào hứng, giữa ban ngày cũng uống rượu?"
Đúng lúc đó, trong vườn hoa lộ thiên của căn hộ cách vách, một người phụ nữ ngồi ngưỡng tựa ở cạnh lan can phòng hộ, nhiệt tình chào hỏi sang bên này.
Người phụ nữ mặc một áo hai dây nhỏ màu trắng, dây đai rớt xuống vị trí bên cạnh cánh tay, trượt xuống dưới, vừa vặn lộ ra một mảng lớn cảnh tượng trước иgự¢.
Dưới người mặc một quần sort sát ௱ôЛƓ, quần ngắn vừa vặn che khuất cái ௱ôЛƓ của cô ta, vị trí sát bắp đùi, ҨЦầЛ ŁóŤ màu đỏ bên trong mơ hồ hiện ra.
Nghe được tiếng nói của người phụ nữ, Thi Vực và Phượng Cửu Mị gần như đồng thời nhìn sang phía cô ta, sau đó không hẹn mà cùng nhíu mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét.