"Cô không bị gì chứ?"
Tô San vẫn luôn đứng ở bên cạnh giữ im lặng không lên tiếng, cuối cùng không nhịn được xen vào một câu.
Rõ ràng là hai đứa con trai, lão vu bà này lại cứ muốn ở chỗ này nói là con gái?
Có phải là trong đầu thiếu một sợi dây không ....
Nghe được giọng nói của Tô San, Diệp Cẩn quay đầu nhìn, bởi vì bình thường thích xem tạp chí giải trí và phim kinh điển, liếc nhìn liền nhận ra được Tô San.
"Cô,.... Không phải ngôi sao lớn cái gì San đó ư?"
Tô San không có cảm tình với cô ta, cho nên thái độ đương nhiên không tốt đến đâu, "Người khác có phải là ngôi sao hay không thì có quan hệ gì với cô, trước quản tốt chính mình đi được không?"
Tô San là phụ nữ thông minh, từ đối thoại của Thẩm Chanh và Diệp Cẩn, gần như đã đoán được quan hệ giữa bọn họ.
Cô ta nói mình là nửa bà nội của đứa nhỏ, như vậy thân phận của cô ta đã rất rõ ràng.
Cha của Thi Vực bởi vì một kẻ thứ ba mà ruồng bỏ người vợ Tào Khang, sớm đã không phải là bí mật gì, cả thành Đô, có ai không biết?
Một kẻ thứ ba, có tư cách gì mà trắng trợn không kiêng nể như vậy?
Thấy thái độ Tô San ác liệt như vậy, Diệp Cẩn cũng không muốn nhiều lời với cô, hơi thâm ý cười cười, liền chuyển tầm mắt qua trên xe em bé.
Cô ta vừa đi vòng qua từ bên cạnh Thẩm Chanh, còn vừa nói: "Còn chưa từng nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu này, tôi đến nhìn xem, lớn lên giống ai nha."
Thẩm Chanh không có lên tiếng, cũng không có ngăn cản cô ta.
Diệp Cẩn ngồi xổm xuống ở trước xe em bé, đưa tay sờ ᴆụng khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của một đứa nhỏ trong đó một chút, tán dương: "Nhìn bộ dáng này, sinh ra thật là tuấn tú, lớn lên nhất định giống như mẹ, cực kỳ xinh đẹp!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.
Hai đứa nhỏ này, lại có thể có dáng dấp đẹp mắt như vậy!
Thẩm Chanh dửng dưng liếc nhìn cô ta, khóe môi lại vẽ ra một độ cong cười như không cười.
Tô San nhìn cô một cái, như là đọc được gì từ nụ cười của cô.
"Bảo bối nên tiểu rồi." Tô San nói xong, đi qua không khách khí chen lấn Diệp Cẩn đến bên cạnh, cúi người cẩn thận ôm Tiểu Ngạo Tước từ trong xe em bé ra, "Đến, dì Tô San dẫn con đi tiểu, ngoan, không khóc nha."
Tô San ngồi xổm xuống ở trước mặt Diệp Cẩn, đầu tiên là để Tiểu Ngạo Tước nằm ngang ở trên đùi của cô, sau đó mở tã ra.
Oanh....
Khi nhìn thấy chỗ nào đó của túi sữa nhỏ, trong đầu Diệp Cẩn oanh một tiếng, như là có đồ vật gì đó thoáng nổ tung.
Lỗ tai phát ra tiếng ông ông, giống như không nghe được âm thanh chung quanh.
Con trai?
Lại là con trai?
Không phải nói là con gái ư? Làm sao có thể, sao có thể ....
"Ê a...."
Tiểu Ngạo Tước dường như rất thích Tô San ôm, an phận nằm ở trong lòng cô, rất nhanh tiểu ra.
"À, tiểu bảo bối thật ngoan!"
Tô San ôn nhu cạo ở trên mũi nhỏ của bé một chút, sau đó mặc tã lại cho bé, đặt bé đến trong xe em bé.
Ánh mắt Diệp Cẩn vẫn luôn bám lấy Tiểu Ngạo Tước, đến khi bé nằm vào trong xe em bé, cô ta mới dời ánh mắt đến trên người Tiểu Thiên Tước.
Cô ta cười giả dối: "Nghe nói song sinh mặc quần áo phải giống nhau, ăn gì đó cũng như vậy, lúc tiểu hẳn là cũng muốn cùng nhau đi?"
Cô ta nói uyển chuyển, nhưng ai cũng có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói.
Thẩm Chanh biết cô ta chưa từ bỏ ý định, muốn nhìn một chút đứa nhỏ khác là nam hay nữ.
Đương nhiên, Tô San cũng biết.
Thẩm Chanh hờ hững liếc nhìn Diệp Cẩn, lạnh nhạt mở miệng: "Ai nói song sinh thì nhất định phải làm chuyện giống nhau?"
Tô San phụ họa nói: "Đúng vậy, tiểu bảo bối của chúng tôi trước khi ra ngoài mới tiểu rồi, hiện tại không tiểu nữa."
Theo Diệp Cẩn, nếu như hai đứa đều là con trai thì hoàn toàn không cần phải che che giấu giấu.
Cho nên cô ta cảm thấy, đứa còn lại nhất định là con gái!
Cô ta giống như người không việc gì cười cười, "Trước kia nghe người đời trước từng nói, mặc quần áo giống nhau, làm chuyện giống nhau chỉ nhằm vào song sinh. Nếu như là thai long phượng, cũng chưa từng nghe nói như vậy."
Liếc nhìn lên mặt Thẩm Chanh, cô ta lại mở miệng nói: "Vẫn cho là cô sinh chính là con gái, cho nên mới cố ý bảo người ta làm đôi vòng tay này. Xem ra hiện tại cũng không cần dùng, vậy tôi trước thu về đã. Qua một thời gian ngắn tặng hai miếng ngọc bội cho hai bảo bối, một quan âm một phật."
Một quan âm một phật?
Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, cười đến sáng lạn.
Nam mang quan âm nữ mang phật, thủ đoạn người phụ nữ này thật đúng là cao siêu.
Sự thật đã bày ngay trước mắt, cô ta còn tự lừa mình dối người, đối với cô ta mà nói, là nam hay là nữ thật sự có quan trọng như vậy sao?
"Muốn tặng thì tặng hai quan âm ngọc dương chi thượng đẳng, loại mặt hàng bình thường, Thẩm đại mỹ nhân chúng tôi chướng mắt."
Tô San vừa mở miệng, dường như liền cho Diệp Cẩn một kích trí mạng vô hình.
Nghe giống như một câu bình tĩnh, thật ra là sóng ngầm đã bắt đầu khởi động.
Có lẽ người khác nghe thấy, cô nói câu này là đang tận lực nhấn mạnh Diệp Cẩn, muốn tặng thì phải tặng ngọc dương chi.
Nhưng Diệp Cẩn không phải người ngu, sẽ không nghe không hiểu ý ẩn chứa trong lời nói của cô.
Ngọc dương chi là thứ yếu, hai Quan Âm mới đúng là trọng điểm.
Nam mang Quan Âm nữ mang Phật, hai Quan Âm dĩ nhiên có nghĩa là, hai đứa đều là con trai, không phải là thai long phượng.
Qua khoảng nửa phút, Diệp Cẩn mới điều chỉnh xong tâm tình, cười cho ra đáp lại: "Đương nhiên, đồ Diệp Cẩn tôi tặng người ta, chưa bao giờ sẽ tặng hàng thấp kém. Tôi muốn tặng, nhất định sẽ tặng tốt nhất."
Thẩm Chanh chỉ cười không nói.
Tô San tương tự cũng cười không nói.
"Tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện phiếm với các người nữa, đi trước đây."
Diệp Cẩn viện cớ, vội vàng lên xe.
Nhìn xe của cô ta lái xe, con ngươi Thẩm Chanh chứa ý cười, liếc nhìn Tô San, "Vẽ mặt thủ đoạn không tệ!"
Tô San cười: "Học theo cô!"
Hai người một trái một phải đẩy xe em bé đi về phía trước, vừa đi vừa nói, nói rất nhiều lời.
Trước khi chưa quen biết Thẩm Chanh, Tô San vẫn luôn một mình.
Ở trong vòng giải trí, chưa bao giờ có tình bạn chân chính, tiếp cận giữa người với người, chẳng qua chỉ là vì lợi ích hai bên mà thôi.
Chính thức ra khỏi giới giải trí, mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống.
Lúc mười giờ rưỡi, hai tiểu bảo bối đói bụng.
Sau khi trở lại biệt thự, người giúp việc ôm hai đứa nhỏ trở về phòng trẻ đi uống sữa.
Sau khi uống sữa xong, hai tên nhóc kia liền ngủ thi*p đi.
Thẩm Chanh canh giữ ở trong phòng một hồi, đợi sau khi bọn nhỏ ngủ rồi, mới đi xuống lầu.
Căn dặn tài xế lái xe đến, sau khi ngồi lên xe dặn dò câu: "Đi nhà phu nhân."
"Dạ, thiếu phu nhân."
Xe lái ra khỏi biệt thự, lái đến nhà Ôn Uyển.
Ôn Uyển ở trong một căn hộ to lớn, ở trong căn hộ này cơ bản đều là phụ nữ.
Mà những phụ nữ này, không phải một vài phu nhân rộng rãi giàu có ly hôn, thì chính là tình nhân được lãnh đạo bao dưỡng.
Cái chỗ này không phức tạp không loạn, hơn nữa còn tương đối yên tĩnh.
Cho nên năm đó sau khi Ôn Uyển chuyển ra từ nhà họ Thi, liền mua ở chỗ này một căn phòng.
Bà ở tại lầu 18, tầng lầu hơi cao, nhưng dễ dàng ngăn cách ầm ĩ náo loạn của cả thành phố, từ phía trên cũng có thể nhìn thấy cả tòa thành phố phồn hoa.
Xe chậm rãi thả chậm tốc độ xe ở ngoài cửa lớn căn hộ, sau đó dừng lại.