Chọc Giận Bảo Bối - Chương 29

Tác giả: Hề Yên

Nghe được anh mở miệng tôn quý ra, các phóng viên sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó vỗ vỗ иgự¢ bảo đảm: "Thi đại thiếu yên tâm! Chúng tôi đảm bảo ngày mai người phụ nữ của ngài sẽ trở thành người đẹp nhất thành Đô!"
"Ừ, rất tốt."
Phóng viên 1: "Thi đại thiếu, làm phiền ngài cho một tấm chính diện."
"Được."
Phóng viên 2: "Thi đại thiếu, có thể cười một chút không."
"Có thể."
Phóng viên 3: "Thi đại thiếu, tôi có thể xin anh một yêu cầu vô lý không, xin anh cởi thêm một nút áo sơ mi nữa ...."
"Không thành vấn đề."
Phóng viên 4: "Xin hỏi Thi đại thiếu, tên của người phụ nữ ngài là gì, nhũ danh là gì, nick name là gì?"
"Tên Thẩm Chanh, nhũ danh Chanh Tử, nick name bảo bối."
Vẻ mặt Thẩm Chanh không còn gì để nói:....
Đây đều là những thứ quỷ gì? Sao cô không nhớ rõ cô có một nick name gọi là bảo bối?!
Cuối cùng, ở trước mặt tất cả các tạp chí lớn, Thi Vực hờ hững thu hồi súng lục chống đỡ ở trên đầu Hà Duệ.
Nhẹ thở ra khí nóng ở trên họng súng, mới chậm rãi rút viên đạn ra.
Động tác ưu nhã lại tôn quý này, khiến cho một đám phóng viên phía sau dồn phía trước chụp hình, sợ để lỡ cơ hội không thể chụp được một mặt mê người hoãn mỹ nhất của anh.
Nguy hiểm vừa mới giải trừ, Hà Duệ liền khẩn cấp nâng Hạ An An dậy, liếc mắt nhìn mặt đã sưng lên của cô, tức giận xông đỏ ánh mắt của anh, không kiềm chế được cuộn chặt nắm tay.
Bắt giữ được hành động của anh ta, Thi Vực nhẹ nhàng mở miệng: "Sao, muốn động thủ?"
Tư thế không ai bì nổi này, ngả ngớn lại cực kỳ khinh cuồng.
Hà Duệ vô cùng khắc chế chính mình để cảm xúc không phải bị mất không chế, gần như nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ, "Không, dám ...."
Anh ta đương nhiên không dám!
Ở Đế Cảnh, anh ta cũng chỉ là dựa vào chú ruột của mình, mới nắm giữ được 0,5% cổ phần mà thôi.
Mà 0,5% cổ phần của anh ta đối với Thi Vực mà nói, chỉ là muốn hoặc không muốn, một câu của Thi Vực anh, có thể khiến Hà Duệ cút khỏi Đế Cảnh.
Đương nhiên Hà Duệ vô cùng rõ ràng điểm này, nếu không sao lại có thể trơ mắt nhìn phụ nữ của mình chịu khuất nhục nhưng lại không đánh trả.
"Không dám liền mang theo người của anh cút khỏi tầm mắt của tôi."
Giọng nói không hờn không giận của Thi Vực, lại mang theo một cổ khí tràng cường đại.
"An An, chúng ta đi ...."
Hà Duệ dắt tay Hạ An An, đang muốn rời đi, lại bị mấy người cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở hôn lễ hiện trường chặn đường.
"Cảnh sát chúng tôi nhận được thông báo, có người tụ tập ở nơi này phá đám hôn lễ người khác, hai người các người, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."
Cạch....
Còng tay lạnh như băng khóa Hạ An An và Hà Duệ lại với nhau.
Trên mặt sưng lên giống như bánh bao của Hạ An An, ngoại trừ hoảng sợ thì không còn gì khác.
Hôm nay, cô ta xem như đã bị hủy hết rồi.
"Anh, anh, còn anh nữa, đều theo chúng tôi trở về ghi khẩu cung!"
"Những người còn lại đừng xem náo nhiệt nữa, giải tán đi!"
Mấy người vệ sĩ còn đang quỳ trên mặt đất, tất cả đều bị cảnh sát còng tay lại mang lên xe cảnh sát.
Thẩm Chanh uốn cong khóe môi, cười đến xinh đẹp.
Cảnh sát chú ý tới cô, lập tức đưa tay chỉ hướng cô, "Cô cũng tới đây, theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra!"
Nụ cười cứng đờ, vẻ mặt Thẩm Chanh vô tội, "Tôi không có phạm tội nha, tôi không đi."
Sắc mặt cảnh sát cứng đờ, trầm giọng nói: "Phạm tội hay không, không phải cô nói là được, nhanh lên, đừng lằng nhằng!"
Thẩm Chanh lùi về phía sau một bước, vô tội mới vừa rồi đã không còn tồn tại, chớp mắt đổi thành bộ dạng chính là không đi, anh tới đánh tôi đi.
"Nếu cô chống lại lệnh bắt, chúng tôi có quyền giam giữ cô 48 tiếng đồng hồ."
Thân là cảnh sát, có hạng người nào chưa từng thấy qua, bình thường gặp phải người không phối hợp công việc của bọn họ, cũng chỉ có thể mạnh bạo.
Thẩm Chanh cười một tiếng: "Tôi cứ chống lại lệnh bắt đấy, anh sẽ giam giữ tôi như thế nào?"
Chung quanh có người xem náo nhiệt ngại chuyện chưa lớn, lại có thể vỗ tay lên.
Mặt cảnh sát không nén được giận, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người: "Còn không giải tán, có phải cũng muốn theo tôi về cục cảnh sát uống trà không?"
Anh ta nói như vậy, những người kia liền tự giải tán đi.
Thần sắc cảnh sát nghiêm túc, nhanh chóng lấy còng tay từ bên hông xuống, bước về phía Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, ôm tay người đàn ông bên cạnh, một giây sau liền biến thành nũng nịu, "Ông xã, anh ta muốn bắt em."
Thi Vực có chút hứng thú nhìn người phụ nữ dựa vào người anh, dùng tay thon dài nâng chiếc cằm thon của cô lên, "Vậy em muốn làm như thế nào?"
"Không cho phép anh ta tới đây."
"Được."
Thi Vực giương môi, rơi ánh mắt bức người vào trên người cảnh sát, "Cho anh một cơ hội dừng bước lại, nếu không hậu quả sau này, anh sẽ không chịu đựng nổi đâu."
Cảnh sát vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, có tai như điếc với lời nói của anh, trực tiếp đi về phía trước một bước dài, bộ dáng muốn còng tay Thẩm Chanh lại.
Không ngờ Thi Vực nhíu mắt lạnh lại, sải ngang chân quét tới, cảnh sát tránh né không kịp, té chỏng cả vó!
"Các người, cả gan dám đánh cảnh sát!"
"Xóa chữ các đi, tôi cũng không có đánh anh!" Thẩm Chanh nhìn anh ta, trong mắt ngoại trừ khinh bỉ thì vẫn là khinh bỉ.
"Anh ...."
"Anh cái gì mà anh, đánh anh là coi trọng anh, anh đừng không biết đủ."
"Anh ...."
"Đã nói hậu quả rất nghiêm trọng, lần này tin chưa."
"Các người ...."
"Còn các người gì chứ! Nhanh ngồi dậy, đừng quỳ rạp trên mặt đất, thật mất mặt."
"...."
Nếu không phải năng lực chịu đựng đủ mạnh, chắc hẳn lúc này người cảnh sát đã bị Thẩm Chanh làm tức đến thở không nổi rồi.
"Ông xã, anh đánh người rồi, giờ làm sao đây, chắc phải đền chút thực phẩm dinh dưỡng."
Vẻ mặt Thẩm Chanh vô tội nhìn Thi Vực, diễn xuất hoàn mỹ, hoàn toàn có thể so sánh với ảnh hậu Oscar.
Chắc phải đền chút thực phẩm dinh dưỡng, lời này nghe thế nào cũng bị kích thích, cảnh sát suýt chút nữa phun ra một 乃úng máu đi gặp Diêm Vương.
"Không sợ, anh có tiền."
"Lợi nhuận một tháng của anh bao nhiêu?"
"Khoảng chín con số."
"À, cũng chả có gì đặc biệt."
Cảnh sát vừa muốn đứng dậy, đã bị lời nói của hai người dọa sợ tới mức chân mềm nhũn, lần nữa té xuống.
Thấy thế, Thẩm Chanh cười tủm tỉm mở miệng: "Anh còn chưa biết tên của ông xã tôi đúng không! Thi Vực, đã từng nghe nói chưa?"
Cảnh sát kinh ngạc há to miệng, còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe được cô nói: "Chưa từng nghe qua thì về hỏi baidu đi, còn nghe qua thì nhanh chóng chạy đi. Về phần tôi - vợ của anh ấy, lần sau anh lại bắt giữ nha."
Quả nhiên.... ....
Cảnh sát vừa tỉnh táo lại, liền nhanh chóng đứng dậy, không nói không rằng xoay người bỏ chạy.
"Ha ha ha!"
Nhìn bóng lưng chạy trối ૮ɦếƭ này, Thẩm Chanh cười đến run rẩy.
Thi Vực nheo con ngươi dần trở nên lạnh lẽo, "Chơi vui không?"
Nói xong, anh vươn tay lôi cô vào trong lòng, bàn tay chặt chẽ nhốt chặt eo của cô.
Không đợi cô phản kháng, cúi đầu hung hăng cắn môi của cô.... ....
Thẩm Chanh bị đau, "Ưm!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc