Nhìn thấy khóe môi anh giơ lên độ cong mơ hồ, Thẩm Chanh liếc qua trên di động của anh, "Cười cái gì?"
"Không có gì."
Sau khi Thi Vực nhận điện thoại di động lại, trực tiếp dắt tay của cô, lôi kéo cô đi vào bên trong.
"Đi đâu?" Thẩm Chanh hỏi.
"Chụp ảnh."
Trên mặt tuấn mỹ đó, xẹt qua một nụ cười yêu thương cưng chìu.
Một tay anh dắt Thẩm Chanh, một tay cắm ở trong túi quần, dáng người phong độ, bước chân vững vàng, giữa phong cách lẫn cử chỉ hiển thị rõ ưu nhã và cao quý.
"Các người biết người đàn ông đó không?"
Đợi cho hai người đi xa, nhân viên công tác vừa rồi vẫn luôn bên cạnh yên lặng chú ý, lúc này mới hạ giọng nói chuyện với nhau.
"Không biết, chỉ là cảm thấy nhìn hơi quen mắt, không biết đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi."
"Cảm thấy nhìn quen mắt thì đúng rồi. Anh ta chính là Thi Vực, thường hay lộ diện ở trường hợp công khai nhưng không có truyền thông dám chụp ảnh anh ta, cho nên ít ai nhìn thấy anh ta ở trên tạp chí hoặc là trên TV."
"Thì ra anh ta chính là Thi Vực? Trước kia thường hay nghe người đời trước nhắc tới cái tên Thi Vực này, nói anh ta rất có năng lực rất có bản lĩnh, dựa vào sức một mình bắn rơi một mảnh bầu trời. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật của anh ta đấy!"
"Vẫn cho là anh ta ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, không ngờ trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi như vậy. Nhìn bộ dáng kia của anh ta, cùng lắm chỉ ba mươi tuổi, thật trẻ tuổi, rất đẹp trai nha!"
"Khó trách chúng ta không tra được bất kỳ tư liệu có liên quan với Thẩm tiểu thư, có một bạn trai có bối cảnh như vậy, đương nhiên không tra được rồi..."
"Bạn trai gì, người ta đã sắp chụp hình cưới, có thể đã lĩnh rồi!"
"Đúng vậy ...."
Có một người đàn ông gần như hoàn mỹ làm chồng, tất cả mọi người đều đang hâm mộ Thẩm Chanh tốt số.
Lúc Thẩm Chanh đi toilet, vừa vặn nghe mấy nhân viên công tác đàm luận ở sau lưng cô.
Nhưng cô không ngại, bởi vì những điều này là sự thật.
Cô quả thật tốt số, mới gả được cho một người đàn ông ưu tú ở mọi phương diện.
"Thi tiên sinh, vừa rồi Tần tiên sinh điện thoại tới nói, để cho chúng tôi nhanh chóng đưa ảnh anh ấy và Diệp Tử tiểu đã chụp tới cho ngài xem, xin hỏi ngài muốn xem không?"
Nhân viên công tác vừa nhận được điện thoại của Tần Cận, liền tới đây trưng cầu ý kiến của Thi Vực, thái độ rất đoan chính.
"Ừ."
Nhận được đáp lại, nhân viên công tác lập tức cầm lấy laptop đặt ở trên bàn trước mặt Thi Vực, mở chiếu ảnh của Tần Cận và Diệp Tử trước.
Toàn bộ những bức ảnh này đều chưa chỉnh sửa, nhưng hiệu quả vô cùng tốt.
Bất kể là lấy cảnh, điều sắc, hay là tư thế hai người, động tác, nụ cười, đều nắm bắt cực kỳ đúng chỗ.
Nhóm ảnh đầu tiền, là Diệp Tử mặc áo cưới, Tần Cận mặc tây trang.
Hai người đều bày ra tư thế rất đoan chính, quy củ, không có một chút khác người.
Nhưng theo nhân viên công tác lật xuống từng tấm, trang phục bắt đầu thay đổi, động tác cũng bắt đầu càng ngày càng lộ liễu.
"Đóng lại."
Lúc xem một nửa, Thi Vực nhìn không nổi nữa.
Nghe được phân phó của anh, nhân viên công tác nhanh chóng tắt trang đi, đóng laptop lại.
"Thi tiên sinh, xin hỏi ngài muốn quay chụp loại phong cách nào?"
Đối mặt với Thi Vực, nhân viên công tác nghiêm cẩn cẩn thận, không dám có một chút chậm trễ và sơ sót.
Thi Vực đốt một điếu xì gà, đưa tới trong miệng hút một hơi, hút khói vào trong phổi, mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Tùy tiện."
Ngoại trừ ở trước mặt Thẩm Chanh, đối với bất kỳ một phụ nữ nào khác, anh dường như vĩnh viễn đều là thận trọng kín đáo, tích chữ như vàng như vậy.
Cảm nhận được lạnh lùng của anh, nhân viên công tác cũng không có hỏi nhiều nữa, gật đầu nói một tiếng được, liền lui sang một bên.
Sau khi Thẩm Chanh đi ra từ toilet, nhân viên công tác cũng tiến lên trưng cầu ý kiến và yêu cầu của cô một chút.
"Nóng một chút, cay một chút."
Đây là yêu cầu Thẩm Chanh.
Nhân viên công tác không phải quá hiểu rõ ý của nóng và cay này, liền hỏi: "Có phải Thẩm tiểu thư là muốn phong cách gợi cảm một chút?"
Thẩm Chanh ừ một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Thi Vực, nhếch môi cười xấu xa.
Nhân viên công tác rất nhanh đã chuẩn bị ổn thỏa, dẫn Thẩm Chanh và Thi Vực đã thay xong quần áo vào quay chụp.
Bố trí gian phòng này rất đặc biệt, trên mặt đất hiện lên một tầng thảm nhung màu trắng, phía trên đó thả một tờ giấy bàn ăn, phía trên thảm còn đặt một bánh ngọt nhỏ.
Động tác thứ nhất nhà nhi*p ảnh thiết kế cho hai người chính là Thẩm Chanh dựa lưng vào trên bàn cơm, Thi Vực áp nửa người trên vào trên người cô, dùng ngón tay nâng cằm của cô, cúi đầu đưa ra động tác hôn môi.
Áo sơ mi cùng loại, phong cách gợi cảm.
Đây là một động tác trêu chọc ám muội kinh điển nhất.
Mà bình thường, Thi Vực cũng thường hay dùng động tác như vậy để đùa giỡn Thẩm Chanh, thậm chí còn muốn càng nóng hơn một chút.
Cho nên hành động này, hai người nắm bắt đúng chỗ, làm đến vô cùng tự nhiên.
Sau khi chụp được màn này, nhà nhi*p ảnh liên tục tán thưởng, bắt đầu để cho bọn họ tiếp tục động tác kế tiếp.
Động tác này: Ở dựa trên tư thế cũ, Thẩm Chanh phải nâng chân lên một chút, vòng ở bên hông Thi Vực. Thi Vực thì phải một tay nâng cằm của cô lên, một tay phủ ở ngang hông của cô, hôn môi cô.
"Đổi động tác."
Quả nhiên, Thi Vực chính là Thi Vực, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho phép phụ nữ của mình đưa ra loại động tác quyến rũ này ở trước mặt đàn ông khác.
Tuy rằng nhà nhi*p ảnh là một ông lão hơn năm mươi tuổi, cũng vẫn như thế.
Nghe được Thi Vực nói muốn đổi động tác, nhà nhi*p ảnh nói: "Động tác này chụp ra sẽ rất đẹp, hơn nữa mức độ cũng không quá khó khăn, hai vị trước tiên có thể thử một lần."
"Không thử."
Thi Vực không thèm suy nghĩ liền từ chối.
Thẩm Chanh nghe tiếng, không nhịn được nhếch môi cười.
Cô vươn tay ôm cổ Thi Vực, ngẩng đầu nhìn anh, hạ giọng nói: "Ông xã, em vốn còn muốn chụp lõa thể với anh, xem ra bây giờ là không chụp được rồi."
Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền nheo con ngươi lại: "Em chắc chứ?"
Thẩm Chanh gật đầu: "Ừ."
Mới vừa rồi người đàn ông còn là vẻ mặt lạnh lùng, trong nháy mắt trong mắt ánh lên nét cười, anh khẽ nhếch khóe môi, nghiền ngẫm mà phóng khoáng không câu nệ, lưu manh lại mê hoặc người.
Khiến người ta vừa nhìn đã biết, trong lòng đang đánh mục đích xấu gì đó.
Anh cúi đầu nói một câu ở bên tai cô: "Thỏa mãn em."
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã là một mảnh lạnh lùng, ánh mắt lạnh bạc khẽ quét qua trên người nhà nhi*p ảnh: "Để đồ xuống, người đi ra ngoài."
Giọng nói nguy hiểm, khiến nhà nhi*p ảnh không nhịn được rùng mình một cái, vốn còn muốn nói điều gì, nhưng vừa tiếp xúc với tầm mắt sắc bén của Thi Vực, liền không dám nói một chữ.
Nhanh chóng để máy ảnh và công cụ khác xuống, xoay người rời khỏi phòng chụp ảnh, nhân tiện săn sóc đóng cửa phòng lại.
Thẩm Chanh hé mắt, "Nhà nhi*p ảnh đã đi hết, còn chụp thế nào?"
Thi Vực mở miệng: "Anh tự chụp."
"Nhưng em muốn chụp với anh."
"Trước chụp lõa thể của em trước, rồi chụp lõa thể chung."
Lúc Thi Vực nói lời này, tận lực nhấn hai chữ lõa thể vô cùng nặng.
"Em mới không muốn chụp một mình!"
"Anh muốn để em chụp một mình."
"Anh giở trò lưu manh."
"Anh giở trò lưu manh không phải là bị em dụ dỗ ư, hửm?"
Thẩm Chanh: "...."
Xong rồi, lại tự đào hố cho mình nhảy.
"Cái kia, ông xã, chúng ta trước thương lượng một chút."
"Không có thương lượng."
"Em ở thời gian hành kinh, không thích hợp chụp lõa thể."
"Tối hôm qua đã làm nhiều lần như vậy sao không có phát hiện em đang ở thời gian hành kinh?"