Chọc Giận Bảo Bối - Chương 274

Tác giả: Hề Yên

Quản lý biết đây là một người không dễ chọc, huống hồ người có thể tiêu tiền ở loại nhà hàng cao cấp này, ít nhất có hơn phân nửa đều là người có thân phận có bối cảnh.
Vì vậy ....
"Xin lỗi nữ sĩ, quấy rầy cô rồi."
Lưu lại những lời này, quản lý xoay người phẫn nộ rời đi.
Thẩm Chanh dựa vào ở trên ghế sofa híp mắt một hồi, tâm trạng gay go hơi hóa giải một chút, mới tính tiền rời khỏi nhà hàng.
Cũng cùng thời gian đó, nhà họ Thi.
Diệp Cẩn đang khóc lóc kể lể với Thi Diệu Quang, bộ dáng uất ức, ai nhìn thấy đều sẽ đau lòng.
"Diệu Quang, anh không biết hôm nay Thẩm Chanh có bao nhiêu quá đáng đâu...."
"Em tốt tính mua quà tặng đưa cho hai cháu gái nhỏ, cô ta chẳng những không lĩnh tình, còn mắng em không biết xấu hổ, bảo em cút khỏi nhà họ Thi!"
Diệp Cẩn nói xong, lấy từ trong túi xách ra hai cái hộp nhỏ tinh tế mở ra, "Đôi vòng này là em cố ý nhờ bạn chế tác, kiểu dáng, hoa văn đều là độc nhất vô nhị, không ngờ ...."
Cô ta bắt đầu không nói được nữa, giống như là nhận lấy uất ức rất lớn.
Muốn bao nhiêu đáng thương, thì có bây nhiêu đáng thương.
"Em đó ...." Thi Diệu Quang thở dài, mở miệng an ủi cô ta: "Em là phu nhân của Thi Diệu Quang anh, không cần phải cúi mình hạ giọng đi tặng quà cho cái thứ không biết tốt xấu kia. Chẳng qua chỉ là sinh hai đứa con gái mà thôi, có tư cách gì mà cao ngạo? Không có đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Thi đã là khách khí với cô ta rồi."
Bình thường, thế hệ trước nhà quyền quý hoặc là danh môn vọng tộc, tư tưởng trọng nam khinh nữ đều vô cùng nghiêm trọng.
Trước đó tuy Thi Diệu Quang và Thi Vực có ngăn cách ăn sâu bén rễ, nhưng Thi Diệu Quang lại chưa bao giờ phủ nhận đứa con trai này của mình.
Ngoài mặt như là kẻ thù, nhưng trên thực tế Thi Diệu Quang vẫn ôm kỳ vọng rất lớn với với Thi Vực.
"Diệu Quang, không thể nói như vậy." Diệp Cẩn để cái hộp qua một bên, nhẹ giọng mở miệng: "Sinh nam sinh nữ đều không phải người làm mẹ có thể quyết định, hơn nữa, hiện tại đã là thời đại nào rồi, tư tưởng trọng nam khinh nữ không nên giữ lại nữa. Không phải chỉ có đàn ông mới có thể có thành tựu, có phụ nữ cũng có thể làm nên một phen sự nghiệp lớn mà."
Cô ta dừng một chút, lại nói: "Ban đầu em chỉ là một thư ký nhỏ, nhưng chị Ôn Uyển người ta rất lợi hại, có thể một mình điều khiển cả công ty, ngồi trên chức vụ tổng giám đốc. Cho nên không thể xem thường phụ nữ."
"Nói cô ta làm gì." Sắc mặt Thi Diệu Quang trầm xuống, nghiêm túc nói: "Anh có quyền lợi can thiệp Tiểu Vực thích ai ở cùng ai, nhưng anh không thể nào để nó cứ bị hủy ở trên tay người phụ nữ kia như vậy."
Diệp Cẩn nhìn ông ta, có chút do dự: "Diệu Quang, chuyện này chúng ta không tiện nhúng tay ...."
"Anh là cha của nó, có một số việc anh hẳn phải tính toán cho nó."
Diệp Cẩn im lặng một hồi, hỏi ông ta: "Vậy anh tính làm sao?"
Thi Diệu Quang: "Một người đàn ông thành công, đều phải có một người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa làm hậu thuẫn. An bài một phụ nữ ưu tú tiếp cận Tiểu Vực, để cô ta thay thế vị trí Thẩm Chanh."
"Vậy anh có thí sinh chưa?"
"Cháu gái của em Cố Liên Thành, thành tích cao IQ cao, nhỏ hơn Tiểu Vực ba tuổi, là một lựa chọn rất thích hợp."
"Liên Thành?" Diệp Cẩn ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói: "Vậy sợ rằng không tốt, gia giáo nhà họ Cố cực kỳ nghiêm! Hơn nữa chị họ em và anh rể cũng cực kỳ truyền thống, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho phép con gái của mình làm Tiểu Tam đi chen chân hôn nhân của người khác."
"Cho nên chuyện này phải giao cho em đi làm."
Diệp Cẩn suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu để cho Liên Thành đi tiếp cận Tiểu Vực, có lẽ con bé sẽ đồng ý. Bởi vì thật ra con bé vẫn luôn có cảm tình với Tiểu Vực, bằng không dùng điều kiện của nó, đã sớm tìm được đàn ông tốt gả rồi, hiện tại còn chờ cái gì chứ? Chủ yếu là bên phía chị họ em và anh rể kia ...."
Cô ta dừng một chút, không đợi Thi Diệu Quang mở miệng, cô lại nói: "Như vậy đi, em thử trước xem ...."
Thi Diệu Quang gật gật đầu, "Nhờ vào em."
Khi Thẩm Chanh về nhà, đã là một giờ.
Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước vừa mới tỉnh ngủ, đang khóc oa oa.
"À, thiếu gia Thiên Tước không khóc nha, lập tức liền 乃ú sữa mẹ!"
"Thiếu gia Ngạo Tước ngoan, không khóc, không khóc ...."
Hai người giúp việc chia ra dỗ dành bọn họ, giọng nói nhu hòa, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Rất nhanh, người giúp việc còn lại đã làm xong công việc trừ độc cho dụng cụ 乃ú sữa, điều chỉnh nước ấm xong, pha sữa bột tới.
Vừa ngậm đến ภú๓ שú cao su, hai tên nhóc kia liền ʍúŧ chậc chậc.
Thẩm Chanh chờ bọn chúng uống sữa xong, tự mình vỗ nấc cho bọn chúng, lại chơi với bọn chúng hơn nửa canh giờ, mới đi về phòng ngủ trưa.
Nhưng nằm ở trên giường lật qua lật lại, làm sao cũng không ngủ được.
Cuối cùng, cô cầm điện thoại đi ra.
Móc sổ \'ông xã\' trong sổ danh bạ ra, do dự một hồi gọi đi.
Nhưng mãi cho đến tiếng chuông kết thúc cũng không có người tiếp nghe ....
Nắm di động trong tay, cô nhíu nhíu mày.
Vẫn chưa nguôi giận?
Nghĩ, liền soạn một tin nhắn gửi tới.
Nội dung là: "Buổi tối, chờ anh."
Cô cầm di động đợi hơn hai mươi phút, nhưng không có hồi âm.
Mãi cho đến chín giờ tối, Thi Vực cũng không gọi lại một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn, hơn nữa người cũng không trở về.
Thẩm Chanh dỗ hai đứa nhỏ ngủ, canh giữ hai đứa nhỏ gần 40 phút, đợi cho bọn chúng ngủ say, nhẹ nhàng rón rén rời phòng.
Cô lấy từ bãi đỗ xe ra một chiếc xe, lái ra biệt thự.
Vốn định đi công ty nhìn xem, nhưng lúc lái xe đến nửa đường, cô lại vòng về.
Vợ đi tra xét?
Cô chẳng hề thích loại cảm giác này.
Xe vòng qua mấy cua quẹo, dừng ở bên ngoài một quán bar.
Quán bar Dạ Sắc, nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng.
Ban ngày thì ngựa xe như nước ầm ĩ náo loạn, tới gần ban đêm nhấp nháy ảnh ngược đủ màu, thoát khỏi bộ dáng nguyên thủy nhất của nó.
Khuôn mặt Thẩm Chanh vốn là đã nghiêng nước nghiêng thành, một kiện áo sơ mi trắng, một quần jean màu cà phê, ăn mặc nhanh chóng đơn giản như vậy nhưng lại khiến người ta không dời mắt được, vừa bước vào quán bar liền hấp dẫn không ít ánh mắt.
Thẩm Chanh đi thẳng tới trước quầy bar ngồi xuống, liếc nhìn người pha chế: "Lấy rượu mạnh nhất ra."
Người pha chế nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không có lấy rượu theo lời căn dặn của cô, mà là nói: "Mới ra mắt cocktail độ rượu thấp rất được hoan nghênh, có muốn một ly không?"
"Anh nghe không hiểu sao? Rượu mạnh!"
Thẩm Chanh lạnh lùng lặp lại một lần.
Người pha chế thấy không khuyên được cô, liền lấy ra một chai Whisky nồng độ cao, rót một ly để tới trước mặt Thẩm Chanh.
Ai ngờ Thẩm Chanh đưa tay đẩy, ly thủy tinh ᴆụng phải một cái ly khác.
Choang một tiếng.
Ly rượu thủy tinh, bể nát vụn.
Thẩm Chanh lại không thèm để ý chú nào, mở miệng nói: "Lấy bình rượu ra!"
Người pha chế nhìn cô một cái, vẫn là nghiêm chỉnh đẩy bình Whisky đến trước mặt cô, sau đó động tác lưu loát xử lý mảnh vụn thủy tinh trên quầy bar.
Thẩm Chanh cầm mở chai rượu đưa vào trong miệng, uống một hớp lớn.
Rượu mạnh đốt nóng rực từ cổ họng của cô đến trong dạ dày, nhưng sắc mặt của cô vẫn không thay đổi.
Người pha chế bị cách uống rượu của cô làm hoảng sợ một chút, hiển nhiên là cảm thấy có vẻ như không thể tin nổi.
Cách uống rượu mạnh, giống như cách dùng để uống bia.
Loại nồng độ cao như Whisky này, số độ cao, vị rượu tương đối say lòng người nhưng lại không dễ uống, về cơ bản ít ai gọi, chớ nói chi là dùng cách này để uống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc