"Rốt cuộc thư ký Thẩm dùng biện pháp gì? Lại có thể hàng phục boos chúng ta đến dễ bảo như vậy! Hôm nay cô ấy mới vừa về công ty thôi, lại có thể khiến boos bớt thời giờ trong lúc cấp bách cùng đi ra ngoài với cô ấy!"
"Các người đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn im lặng, tôi thật sự muốn im lặng."
"Aizz, người so với người đúng thật là muốn tức ૮ɦếƭ người mà, các người có biết không, buổi sáng hôm nay tôi đi phòng làm việc của boos đưa tài liệu, ngài ấy còn không nói với tôi một chữ, hơn nữa, đến nhìn cũng chưa từng liếc nhìn tôi! Nói như thế nào, tôi cũng xem là một mỹ nữ có sắc đẹp có thân hình, so với thư ký Thẩm cũng không kém hơn bao nhiêu mà?"
"Cô có thể vào phòng làm việc boos, đáng lẽ nên thầm vui vẻ chứ? Mẹ trứng! Bà đây làm việc ở công ty bảy năm, còn chưa từng vào phòng làm việc của ngài ấy!"
"Nếu như có cơ hội, tôi nhất định phải xin lãnh giáo thư ký Thẩm, để cô ấy dạy tôi cách chinh phục đàn ông. Thật sự là quá bội phục cô ấy rồi!"
"Một người phụ nữ đã kết hôn có chồng rồi còn lẳng lơ ghẹo trai ở bên ngoài, léng phéng với ông chủ, cô còn muốn đi lãnh giáo cô ta? Nói ra không sợ bị người khác chê cười sao?"
"Có bản lĩnh cô cũng đi câu dẫn thử xem! Cô đây là hoàn toàn không ăn được nho thì nói nho còn xanh!"
Nhiều người nhiều miệng, luôn có vài phe phái.
Có người cảm thấy, khi kết hôn cũng có thể treo hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, dù sao đây cũng là một xã hội rất thực tế. Ai có tiền, liền đi theo người đó.
Cũng có người cảm thấy, khi kết hôn thì phải từ chối tất cả hấp dẫn, mặc kệ đối phương là ai.
Cho nên, đứng trước quan hệ của Thẩm Chanh và Thi Vực, luôn có vài người có ý kiến không hợp nhau như vậy.
Sau khi rời khỏi công ty, Thi Vực lái xe mang theo Thẩm Chanh đi nhà hàng.
Hai người tìm một vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi hai phần bò bít tết, mấy phần điểm tâm ngọt, và một chai rượu đỏ năm 1982.
Lúc chờ cơm, Thẩm Chanh lấy cớ muốn đi toilet.
Thật ra là vụng trộm đi gọi một chai Whisky, để nhân viên phục vụ rót rượu vào bên trong ly nước bưng ra.
Vừa trở lại ngồi xuống trên vị trí, nhân viên phục vụ liền bưng khay đi tới, đầu tiên là đặt món ăn khác lên bàn, rồi mới đặt một ly nước ở trước mặt Thẩm Chanh, "Tiểu thư, đây là nước lọc cô muốn."
Thẩm Chanh gật gật đầu, nhìn như hờ hững dịch vị trí ly nước một chút.
Bởi vì Whisky thuộc về rượu mạnh, hương vị có chút nồng đậm, cho nên người thường hay uống rượu có thể sẽ ngửi thấy được mùi rượu.
Mà Thi Vực thuộc loại người vô cùng nhạy cảm, cho nên Thẩm Chanh không thể không cẩn thận.
Thi Vực lạnh nhạt liếc cô một cái, vẻ mặt không thay đổi gì.
Anh rót một ly rượu đỏ, bưng ly đế cao nhẹ nhàng lắc lư, động tác ưu nhã đến cực điểm.
Một hồi lâu sau, anh mới đưa ly rượu đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Dường như vị rượu đỏ không tốt lắm, anh chỉ uống một ngụm liền để ly rượu xuống, sau đó không có chạm qua nữa.
Anh lại gọi một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, khói đã cháy dở một nửa, mới hút một hơi.
Ngửa đầu, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Vòng khói cuốn vào lắp đầy trong không khí, lại chậm rãi tản đi ....
Anh giống như là một vương giả trời sinh, ưu nhã khí phách, trên người mang theo khí tràng mạnh mẽ giống như có thể làm cho người ta ngạt thở, đơn giản có thể bắt được vô số lòng của phụ nữ.
Người phụ nữ bàn bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn sang bên này thêm vài lần, bộ dáng vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Đến cả Thẩm Chanh, cũng bị bộ dạng hút thuốc của anh đầu độc.
Cô bưng ly nước lên uống một ngụm Whisky nồng độ cao để định thần, sau đó liếc mắt nhìn điếu thuốc trên tay Thi Vực, nhàn nhạt mở miệng: "Em muốn hút một hơi."
"Không cho phép."
Thi Vực híp híp mắt, trực tiếp ngậm điếu thuốc vào trong miệng.
Bộ dạng rất bất cần đời.
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Em cũng không cho 乃ú nữa, dựa vào cái gì không cho phép."
"Không có dựa vào cái gì, anh nói không cho phép thì chính là không cho phép."
"Vậy cũng không cho phép anh hút."
"Ừ, có thể."
Thi Vực nói xong, trực tiếp vê tắt đầu thuốc lá, ném vào trong cái gạt tàn thuốc.
Thẩm Chanh rầu rĩ nhìn cửa sổ bên ngoài, tay không tự giác bưng ly lên, mở miệng uống một ngụm.
Rõ ràng uống là rượu, lại làm cho người ta một loại cảm giác đang uống nước.
Thấy cô chỉ lo uống \'nước\', Thi Vực lạnh lùng mở miệng: "Ăn chút gì đi."
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng ừ, sau đó đặt cái ly xuống.
Vừa cắt một phần nhỏ bò bít tết bỏ vào trong miệng, nhai vài cái nuốt xuống, liền không thể chờ đợi được bưng ly lên.
Lúc đang muốn uống, Thi Vực đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, một phát nắm lấy cái ly trong tay cô, bá đạo đoạt lấy.
"Anh làm gì?"
Cô không có lộ ra sơ hở gì mới đúng, sao có thể bị anh phát hiện?
"Lúc ăn cơm đừng nên luôn uống nước."
Thi Vực nói xong, trực tiếp bỏ cái ly đến trước mặt của anh.
Bởi vì lực đạo quá lớn, khiến chất lỏng trong suốt trong ly bắn tung tóe ra một chút.
Trên tay của anh, cũng nhiễm lên một chút.
Tiêu rồi!
"Em đi toilet!"
Phát hiện tình huống không ổn, Thẩm Chanh đứng dậy muốn đi.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị bàn tay ấm áp bắt lấy.
Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm, dùng sức kéo, trực tiếp kéo cô vào trong иgự¢ của anh.
Chung quanh, lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều đồng loạt dời tầm mắt chuyển qua bên cạnh cửa sổ, lên thân hai người có động tác mập mờ kia.
"Em mắc tiểu!"
Thẩm Chanh không an phận giật giật thân thể, cố gắng hết mức nghiêng đầu sang hướng khác nói chuyện với anh.
Bởi vì hiện tại, chính cô cũng ngửi được mùi rượu trong miệng.
"Nhịn!"
Thi Vực lạnh lùng dựng thẳng lông mày, đưa tay chế trụ cằm của cô trực tiếp xoay mặt của cô lại.
Thẩm Chanh cắt chặt môi dưới, dừng hô hấp, cố gắng hết mức không cho mùi rượu trong miệng toát ra khiến anh ngửi được.
"Há miệng."
Giọng nói Thi Vực không cao không thấp, lại vừa vặn khiến người chung quanh nghe rõ ràng.
Há miệng?
Là muốn **** sao?
Hay là .... Muốn ăn miệng đối miệng?
Thẩm Chanh càng thêm dùng sức cắn môi, không chịu buông hàm răng ra.
"Bảo em há miệng."
Anh lại nhấn mạnh giọng nói lặp lại lần nữa, rõ ràng đã mất đi tính nhẫn nại.
Người chung quanh: "...."
Há miệng về nhà há không tốt sao?
Tại sao phải ở trong này!
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, nói gì cũng không chịu mở.
Thi Vực nhìn cô, con ngươi càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khi*p người.
Sau đó, cúi đầu, hung hăng cắn lên trên môi của cô.
"Ưm...."
Thẩm Chanh đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
Cũng đúng lúc đó, Thi Vực đột nhiên tiến gần sát mặt của cô, mũi chầm chậm lướt qua trên môi của cô.
Một cổ mùi rượu mát lạnh đánh thẳng vào phế phủ, hành động của anh đột nhiên dừng lại, cứ thế dán gần một chỗ với Thẩm Chanh.
"Cả gan dám coi loại rượu nồng độ cao này thành nước lọc? Có bản lĩnh, hửm?"
Giọng nói sâu lắng, mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.
".... Ông xã, em sai rồi."
Thẩm Chanh rất rõ ràng, những lúc thế này, vốn không hề có bất kỳ một khả năng có thể phản kháng nào.
Chỉ là mềm yếu một chút mà thôi, có sao đâu.
Biết sai hối cái,.... nhưng không sửa chữa, không phải rất tốt.
"Sai rồi?" Thi Vực giương môi, giọng nói lại càng lạnh hơn vài phần: "Trước khi làm chuyện này, em nên suy tính đến sẽ có hậu quả gì."