Chọc Giận Bảo Bối - Chương 267

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh chống giường ngồi dậy, nhận lấy cái ly đưa tới bên môi uống một ngụm.
"Nóng...."
Chỉ uống một hớp nhỏ, cô liền nhíu mày.
Thi Vực thấy thế, vội đoạt cái ly trong tay cô lại, thuận tiện thả cái ly ở trên tủ đầu giường bên cạnh, đi thăm dò xem Thẩm Chanh có bị phỏng hay không.
Thấy anh khẩn trương như vậy, khóe môi Thẩm Chanh kéo ra một nụ cười xấu xa: "Lừa gạt anh, không hề nóng chút nào."
Thi Vực: "...."
Lừa gạt anh?
Bàn tay chợt chế trụ cằm của cô, "Không bị phỏng, hửm?"
"Ưm ...."
Thẩm Chanh bị anh nắm như vậy, hoàn toàn không nói ra lời.
"Có bị phỏng hay không?"
Thi Vực híp mắt lạnh, nguy hiểm hỏi cô.
Thẩm Chanh gật đầu.
Thể lực cách xa, cô dám nói không bị phỏng sao?
Thi Vực nhìn cô, hơi thở lạnh như băng thoáng che dấu vài phần: "Có biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra không?"
Thẩm Chanh gật đầu.
Cứng rắn là tự mình chuốc lấy cực khổ, cô dám nói không biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra sao?
Thấy cô an phận như vậy, lúc này Thi Vực mới thu hồi vài phần lực đạo, ngón tay khớp xương rõ ràng bá đạo nâng cằm của cô lên: "Đền bù tổn thất cho anh thế nào?"
"Rót cho anh ly cà phê."
"Không uống."
"Vậy pha ly trà."
"Không uống."
"Hôn anh một cái?"
"Không hôn."
Thẩm Chanh: "...."
Đến hôn cũng không muốn?
Cô suy nghĩ một lúc, lại nói: "Ngày mai không ở cùng con trai một tiếng, nói chuyện với anh."
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, tay nắm nhẹ trên cằm của cô liền rời đi.
"Nhớ kỹ lời em nói."
Thi Vực cúi người nhẹ nhàng ᴆụng ở trên trán cô một chút, nhưng sau đó liền xoay người đi ra khỏi phòng, về phòng sách tiếp tục làm việc.
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, nghĩ đến một câu.
Đàn ông ghen là ngây thơ nhất....
Quả nhiên là sự thật!
Buổi tối hôm sau, Thẩm Chanh và người giúp việc cùng tắm rửa cho hai đứa nhỏ, chơi với bọn chúng một lát, liền đi phòng sách.
Lúc cô tiến vào, Thi Vực đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ, xác định thời gian sớm hơn bình thường một tiếng mới cúi đầu xuống tiếp tục công việc.
Thẩm Chanh bưng một ly cà phê qua cho anh, vừa để xuống, chợt nghe anh nói: "Sau này loại chuyện đó để người hầu làm, thân thể em vẫn chưa khôi phục, không cần làm càn."
"À!"
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, liền ngồi xuống trên sofa bên cạnh.
Thi Vực ngẩng đầu nhìn cô một cái, động cũng không động đến cà phê trên bàn, liền tiếp tục công việc.
Đã chín giờ, ngoài cửa sổ một mảnh sâu và đen.
Ánh sáng trong phòng sách không tính quá mờ, nhưng vẫn mơ hồ có chút bầu không khí mờ ám.
Thẩm Chanh đưa tay cầm chăn mỏng bên cạnh qua đắp lên trên người, quay đầu nhìn Thi Vực đang chuyên tâm lật xem văn kiện, lười biếng ngáp một cái: "Em mệt rồi."
"Ừ, trở về phòng ngủ."
Thi Vực nói xong, đứng thẳng, mặc kệ một chồng văn kiện vẫn chưa xem hết kia, tiến lên dắt tay của cô.
Lúc trở về phòng, Thẩm Chanh hỏi anh: "Bác sĩ nói, cục cưng cần ngủ chung với ba mẹ mới có thể xúc tiến phát triển."
Thi Vực nghe tiếng, dừng bước, "Cho nên em là muốn cho bọn chúng ngủ cùng chúng ta?"
Giọng nói vô cùng từ tính, mơ hồ chảy ra một chút hơi thở nguy hiểm.
Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng: "Thỉnh thoảng."
Nghe được lời của cô, Thi Vực không nói lời nào.
Trực tiếp buông lỏng tay của cô ra, một tay xinh đẹp cắm vào túi quần trong, ưu nhã đi ở trước mặt cô.
Nhìn bóng lưng của anh, Thẩm Chanh không nói gì: "...."
Biết ngay anh sẽ không đồng ý!
Chậm rãi đi ở phía sau anh, Thẩm Chanh rầu rĩ không vui.
Đột nhiên, người đàn ông phía trước dừng bước.
Thẩm Chanh trực tiếp ᴆụng vào, va chạm chóp mũi, cô không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh: "Ưm...."
Thi Vực xoay người nhìn cô, lạnh lùng mở miệng, gằn từng chữ: "Một tuần lễ ngủ cùng chúng ta một lần."
Hiển nhiên, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.
"Có thể!"
Thẩm Chanh đáp ứng rất sảng khoái, bởi vì cô vốn cũng nghĩ đến hai tên nhóc này một tuần ngủ với cô một lần
"Dứt khoát như vậy?"
Một tên đàn ông nào đó nguy hiểm nheo mắt, cảm giác quyết định này làm quá qua loa rồi.
Thẩm Chanh ra vẻ bình tĩnh, "Thật ra em cảm thấy ba ngày một lần rất tốt."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Nếu không anh hãy suy nghĩ một chút, dù sao bọn chúng cũng là con trai của anh, về sau nếu trưởng thành không đủ thông minh, không phải mất mặt anh ư?"
"Không ngại."
"À .... Vậy nghe lời anh."
Lúc Thẩm Chanh nói câu này, muốn có bao nhiêu phụ nữ liền có bấy nhiêu phụ nữ, quả thật ôn nhu ngoan ngoãn đến không còn hình dáng.
Cô như vậy, Thi Vực luôn sẽ hết cách với cô.
"Mệt nhọc."
Cuối cùng, anh ném ra hai chữ này cho Thẩm Chanh.
Đứng tại chỗ, Thẩm Chanh nhếch cười yếu ớt môi chút.
Có đôi khi, vẫn có cách hòa tan tòa núi băng ngàn năm này.
Lúc trở lại gian phòng, Thi Vực đã ngủ say, Thẩm Chanh cởi dép lên giường nằm xuống ở bên cạnh anh, chủ động ôm eo của anh từ phía sau.
Mặt dán ở trên lưng của anh, ôn nhu không thôi.
"Ông xã."
Cô nhẹ nhàng cọ cọ ở trên lưng trần trụi của anh, giọng nói mềm giống như nước.
"Ừ."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, không có vẻ mặt dư thừa, vẫn chìm lạnh.
Nhưng anh lại giống như rất hưởng thụ bị cô ôm như vậy, không nhúc nhích chút nào.
"Qua một thời gian ngắn, em muốn về thành Giang một chuyến."
Về thành Đô được mấy tháng, cô cũng rất muốn trở về nhìn xem.
Có người thân ở bên kia, dù sao cũng sẽ lo lắng.
Thi Vực nhắm mắt, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Chờ thân thể em tốt hơn một chút."
Thẩm Chanh khẽ gật đầu: "Được."
Đêm, dần sâu.
Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, đèn treo thủy tinh trong phòng tản ra ánh sáng màu vàng óng, chiếu lên trên thân hai người ôm nhau trên giường, đẹp đến nỗi giống như là một bức họa.
Rất không chân thật.
Những ngày này, Thẩm Chanh tận lực điều chỉnh xong thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình.
Mỗi ngày nghỉ ngơi thích hợp, vận động thích hợp, nghĩ để bản thân mau chóng khôi phục trạng thái trước khi chưa mang thai.
Từ khi sinh con đến bây giờ, đã qua hơn hai mươi ngày.
Hơn hai mươi ngày này, cô ngược lại cảm thấy trôi qua rất nhanh, ngày không thể ra gió, ngược lại cũng không có quá khó chịu.
Những phụ nữ khác ở cữ là dày vò, cô lại cực kỳ thoải mái, mỗi ngày trôi qua đều có tư vị.
Ôn Uyển cách mỗi một ngày sẽ tới một lần, có thời gian sẽ dạy cô trồng cây, dạy cô một chút bí quyết bảo dưỡng của sản phụ.
Trồng cây, Thẩm Chanh có thể tiếp nhận.
Bí quyết bảo dưỡng của sản phụ.... Thẩm Chanh kháng cự.
Cô lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có người nói với cô, mang thai sẽ dẫn đến gì xói mòn gì đó, cái gì đó lỏng là do sinh con.
Chủ đề như thế, quả thật chính là cấp hạn chế.
Nhưng Ôn Uyển là người từng trải, lúc nói cho cô biết những chuyện này cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Thẩm Chanh nghe bà nói những thứ này, tuy rằng ngoài mặt không thèm để ý, nhưng vừa tối xuống sẽ không khống chế nổi suy nghĩ.
Những phụ nữ khác sinh một đứa bé sẽ lỏng, vậy cô sinh hai thì sao?
Có thể lỏng đến càng dữ dội hơn không?
Đương nhiên, những chuyện này cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, dù sao ở trong chuyện này, một mình cô sẽ không tìm ra được đáp án.
Rốt cuộc có lỏng hay không, lỏng lợi hại hay không, chỉ có anh mới biết được.
Lại qua vài ngày nữa, cuối cùng cô không nhịn được, lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra, nhập vào triệu chứng lỏng sau khi sinh vào trong khung tìm kiếm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc