Sau khi đút sữa, dụ dỗ hai tên nhóc kia nằm ngủ, Thẩm Chanh cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Uyển canh giữ ở trong phòng em bé một hồi, mới để cho chuyên gia đến xem, tự mình đi siêu thị mua một chút nguyên liệu tươi mới về nấu ăn.
Đích thân động thủ ninh cháo, hầm canh, căn dặn người giúp việc mang lên cho Thẩm Chanh đúng giờ, mới về nhà của mình.
Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh lại, vừa đúng mười một giờ rưỡi.
Người giúp việc đến gõ vang cửa phòng: "Thiếu phu nhân, đến thời gian ăn cơm, cps muốn bây giờ mang lên cho cô luôn không?"
"Ừ."
Rất nhanh, người giúp việc bưng cháo nhạt và canh gà bổ dưỡng nóng lên.
Thẩm Chanh ăn đơn giản một chút, sau đó đi phòng trẻ cách vách nhìn hai đứa nhỏ một chút.
Hai tên nhóc kia còn đang ngủ rất sâu, cô cũng không nhẫn tâm đánh thức bọn chúng, liền yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh một hồi.
Nhân viên hộ lý chuyên nghiệp cũng nhân lúc này, dạy cô một chút kiến thức chuyên nghiệp.
Ví dụ như: Giấc ngủ mỗi ngày của trẻ con mới sinh ít nhất phải đạt tới hai mươi tiếng đồng hồ, sau mỗi lần cho đứa bé 乃ú sữa thì phải vỗ nấc, lúc tắm rửa cho đứa bé cần dùng khuỷu tay tới thử nhiệt độ, mỗi ngày phải cho đứa bé nằm sấp trên giường một hai lần, linh tinh ....
Lúc chiều, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Tôn Nham.
"Thiếu phu nhân, nghe nói cô sinh đôi, chúc mừng chúc mừng!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau này lúc tôi về thành Đô, nhất định mang quà tặng cho hai vị tiểu thiếu gia!"
"Tiếp đó thì sao?"
"Tiếp đó dùng hai cô bé xinh gái làm quà tặng ...."
"...."
"Bây giờ giàu có, đều nuôi con dâu nuôi từ bé! Thiếu phu nhân, người khác nuôi một, cô và ông chủ có thể nuôi hai, rất ngưu bức!"
"Gần đây tiền lương cao sao?"
"Thiếu phu nhân, không phải đang nói chuyện con dâu nuôi từ bé ư, sao lại nói đến tiền lương chứ?"
"Ít nói nhảm, hỏi anh thì anh đáp!"
"Tạm được .... Trong khoảng thời gian này tôi cũng sắp mệt ૮ɦếƭ đi được, chuyện làm ăn của ông chủ ở thành Giang thực sự là quá nhiều, ngài ấy không có ở đây, tôi chính là chân chạy! Hiện tại mỗi ngày tôi chỉ ngủ được năm tiếng ...."
"Tiền lương bao nhiêu?"
"Hơn sáu vạn ...."
"Trừ một nửa."
"A?" Đầu kia, vẻ mặt Tôn Nham hắc tuyến, tại sao lại muốn trừ tiền lương của anh?
"Còn để cho tôi nuôi con dâu nuôi từ bé không?"
"Không không không không!"
"Vậy còn không sai biệt lắm."
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc muốn tắt điện thoại, Tôn Nham đột nhiên nói ra một câu: "Thiếu phu nhân, có chuyện này tôi muốn nói cho cô biết ...."
"Chuyện gì?"
Đầu kia điện thoại, Tôn Nham im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Tôi yêu rồi."
Phốc....
Thẩm Chanh vừa uống một hớp nước, sau đó liền phun ra.
Để ly nước xuống, rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy lau nước trên ra giường, nhướng mày hỏi: "Người phụ nữ nào sẽ coi trọng anh?"
Tôn Nham: "...."
Nói như thế nào thì anh cũng là một trai đẹp chính hiệu, làm sao lại không có người nhìn trúng anh chứ?
"Người phụ nữ kia, thiếu phu nhân cô cũng quen biết."
"Hả?"
"Họ Tô ...."
"Hả?"
"Là một nữ minh tinh."
Cô biết?
Họ Tô nữ minh tinh?
Khụ!
"Tô San?"
"Đúng."
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhướng mày.
Hai người kia bắn đại bác cũng không tới, làm sao lại ở cùng một chỗ?
Loại duyên phận này, đúng thật là nói không chính xác.
"Tô San người đó, mặc dù quá khứ lạc phách một chút, nhưng người cô ấy không xấu, đáng giá kết giao."
Tuy rằng cô chỉ từng tiếp xúc với Tô San mấy lần, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người phụ nữ đó, cũng không phải hư hỏng như ngoài mặt.
Ít nhất, cô ta sống rất thẳng thắn.
Một người phụ nữ, dù quá khứ có nhiều vết nhơ hơn nữa, đồng ý sửa đổi, cũng là một người sạch sẽ.
Hơn nữa quan hệ giữa người với người rất mầu nhiệm, một khi yêu, ở cùng một chỗ, rất có thể chính là cả đời.
Buổi tối, lúc Thẩm Chanh chuẩn bị cho đứa nhỏ 乃ú sữa.
Một đứa bé ăn vào một nửa, liền bắt đầu bật khóc thét lên.
Lúc muốn cho đứa nhỏ hút sữa lần nữa, đứa nhỏ không chịu, chỉ lo khóc.
"Oa ...."
"Oa!"
Tiếng khóc vừa bén nhọn, lại chói tai.
Thẩm Chanh tưởng đứa nhỏ có chỗ nào không thoải mái, lập tức sai người ta kiểm tra cho đứa nhỏ.
Không ngờ ....
"Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia khóc, không phải bởi vì ngã bệnh hay gì khác, mà là vì sữa của cô không đủ."
Sữa không đủ?
Thẩm Chanh cúi đầu liếc mắt nhìn bộ иgự¢ ngạo người của mình.
Rõ ràng dung lượng và kích thước không có quan hệ trực tiếp, làm cô có cảm giác vô cùng buồn bực.
Không có cách nào, bởi vì sữa không đủ, đành phải để các cô trước hòa sữa bột cho hai tên nhóc kia uống.
Lúc chín giờ, Thẩm Chanh dùng nước ấm lau thân thể một chút, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, tính đi phòng trẻ cho 乃ú lần nữa.
Vừa mới ôm lấy Tiểu Thiên Tước, vén áo lên, ϲởí áօ иgự¢, cửa phòng đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Cửa ra vào, người đàn ông có dáng người phong độ lại cao to đang liếc xéo ở trên khung cửa, híp con ngươi, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sofa cho 乃ú sữa.
Thẩm Chanh quay đầu, thấy tầm mắt của anh đang dừng lại ở bộ phận nào đó đang lộ ra trên người cô ....
Gần như theo bản năng nghiêng thân thể đi, đưa lưng về phía anh.
Nhìn thấy hành động này của cô, Thi Vực nhíu mày, bước đi vào gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng.
Đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, mắt anh nhìn xuống cô từ trên cao: "Cho 乃ú sữa?"
Giọng nói lạnh như băng, mơ hồ mang theo hơi thở nguy hiểm.
Thẩm Chanh không để ý anh, lại nghiêng thân thể sang một bên, ôm Tiểu Thiên Tước trong иgự¢ lên, muốn cho thằng bé 乃ú sữa.
"Ê a...."
Thế nhưng, Tiểu Thiên Tước không chịu hút, đôi mắt màu đen chuyển rồi chuyển.
Thi Vực quét túi sữa nhỏ trong иgự¢ cô, trực tiếp ngồi xuống ở cạnh cô.
Thẩm Chanh vừa muốn xoay sang bên cạnh, anh liền đưa tay nắm eo của cô, sau đó dửng dưng nói một câu: "Quay lại, anh muốn xem em đút sữa."
Thẩm Chanh: "...."
Muốn xem cô cho 乃ú sữa?
Còn dám không biết xấu hổ hơn nữa không!
Cô động cũng không động, lần nữa bế Tiểu Thiên Tước lên, đế bé hút sữa.
"Ê a...."
"Y ...."
Nhưng tiểu nhóc kia vẫn không chịu phối hợp, phát ra âm thanh y y nha nha.
"Nhanh lên."
Thi Vực nheo mắt, rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.
Thẩm Chanh không có quay qua, chỉ là hỏi anh: "Anh thanh niên trai tráng, xem người khác cho 乃ú sữa, không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Anh xem không phải là ai khác, là bà xã của anh." Thi Vực lạnh giọng uốn nắn.
"Vậy cũng không thể xem!"
"Nó có thể ăn, anh ngay cả nhìn cũng không được?"
Nó trong miệng Thi Vực, là chỉ tiểu tình nhân trong иgự¢ Thẩm Chanh.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, là đang biểu đạt tâm tình bây giờ của anh cực kỳ khó chịu!
Thẩm Chanh không nhúc nhích thân thể, chỉ quay đầu liếc anh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Một đứa con nít, một người trưởng thành, anh cảm thấy có thể so sánh sao?"
Thi Vực dựng thẳng lông mày, trong con ngươi một mảnh âm u: "Tại sao không thể? Anh nói có là có."
"Họ Thi kia, anh đúng thật là càng ngày càng không biết xấu hổ."
Con trai 乃ú sữa mẹ, cha già của con trai muốn xem con trai 乃ú sữa mẹ, đây là một logic gì!
Nghe được lời của cô, cuối cùng khóe môi Thi Vực khơi gợi lên một độ cong rất nhỏ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiểu Thiên Tước trong иgự¢ cô: "Nó cũng họ Thi."
Lần này, cuối cùng anh cũng không có nói: Mặt mũi có ích lợi gì, anh chỉ muốn em.
Thẩm Chanh: "...."
Đột nhiên cảm thấy hàm răng ngứa, rất muốn cắn người!