Hai đứa bé sơ sinh trong tã lót, trắng trắng mềm mềm, càng thêm nổi bật hơn những đứa bé mới sinh khác, ngũ quan xinh xắn giống như là đao khắc ra.
"Nhìn đứa nhỏ này thật đáng yêu. Chúng tôi làm việc ở khoa phụ sản lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua cục cưng xinh đẹp như vậy, lúc vừa mới sinh ra không có nhiều nếp nhăn giống như những đứa nhỏ khác."
Đối với hai tên nhóc này, mấy y tá đều yêu thích không buông tay.
"Cho tôi bế."
Lời của Thẩm Chanh vừa mới nói ra miệng, Thi Vực liền lạnh lùng cắt đứt ý niệm trong đầu: "Bế gì mà bế, ngủ đi."
"Đúng vậy Thẩm tiểu thư, tình huống thân thể bây giờ của cô không phải thật là tốt, bế đứa nhỏ quá sớm sẽ tạo thành ảnh hưởng với thân thể."
Nghe y tá nói như vậy, Thẩm Chanh rầu rĩ ừ một tiếng, liền bỏ qua.
Chỉ ở trong phòng bệnh vài phút, y tá liền mang theo đứa nhỏ rời đi.
Thẩm Chanh nằm lại trên giường, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cánh môi mím chặt hơi động một chút: "Quả nhiên rất xấu."
"Hả?" Thi Vực giơ khóe môi lên, trong đôi mắt mê hoặc người hàm chứa ý cười quyến rũ mờ, "Xấu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng xấu."
Còn nhớ trước kia nghe người đời trước từng nói, không thể tự hào đứa nhỏ xinh đẹp, phải nói khó coi, nói xấu, như vậy mới có thể càng ngày càng đẹp mắt.
"Có phải vẫn cảm thấy ông xã em đẹp mắt nhất không."
Thi Vực cúi người gần sát cô, duy trì khoảng cách một centimet với cô, rất mờ ám.
"Ừ, thật đẹp mắt."
Thẩm Chanh đưa tay liền đẩy mặt anh ra, xoay người nhắm mắt lại.
Thi Vực cười trầm thấp, vuốt vuốt đầu của cô, xoay người ngồi đến trên ghế sa lon bên cạnh xem văn kiện.
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, muốn xoay người, nhưng vẫn là rất khó khăn.
Thi Vực thấy thế, đứng dậy đi tới, một câu cũng không nói liền bế cô lên, động tác dịu dàng xoay người cho cô.
Sau khi thả cô xuống, lại xoay người đi trở về sofa ngồi xuống, tiếp tục công việc trong tay.
Thẩm Chanh: "...."
Ông xã bá đạo tuyệt đối!
Lại ngủ một giấc tỉnh dậy, Thẩm Chanh muốn xuống giường đi lại một chút, nhưng Thi Vực không cho phép.
Thẩm Chanh không có cách nào, đành phải an phận nằm ở trên giường.
Lúc muốn xoay người, cô không nói, Thi Vực cũng sẽ tới đây đúng giờ giúp cô xoay người, còn có thể xoa Ϧóþ khớp xương cho cô một chút.
Lúc tối, Thi Vực ngồi ở vị trí gần cửa sổ xem văn kiện, một chồng văn kiện dày đặc, xử lý hơn phân nửa.
Những văn kiện này, tất cả đều là trợ lý đặc biệt đưa tới vào buổi sáng, để tiện cho Thi Vực, cho nên chỉ có thể đợi sau khi anh thẩm duyệt xong lại đến bệnh viện lấy đi.
Thi Vực đẩy xã giao một tháng xuống, đơn giản là vì người trên đầu quả tim anh nằm ở trong bệnh viện.
Từ trước đến nay chỉ có tất cả xí nghiệp lớn đến leo lên cây to Đế Cảnh này, cho nên đối với quyết định này của anh, không ai dám nói một chữ không, chỉ có thể cam tâm tình nguyện đợi.
Thẩm Chanh giục anh về công ty, anh chỉ mặt không cảm xúc nói hai chữ: "Không về."
Sau đó, anh vừa xem hết một phần văn kiện, sẽ đi đùa giỡn Thẩm đại mỹ nhân một chút.
"Ông xã."
Thẩm Chanh nhìn sườn mặt chuyên chú của anh, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Mày đẹp mắt kia, ở dưới ánh đèn nhu hòa làm nổi lên đường nét càng sắc sảo.
Đẹp mắt đến có chút không chân thực.
"...."
Đáp lại Thẩm Chanh, chỉ có âm thanh tíc tắc tíc tắc do kim đồng hồ treo tường chuyển động phát ra.
Không để ý tới người ta?
"Ông xã!"
Thẩm Chanh lại hô một tiếng.
Thế nhưng, Thi Vực vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ông xã...."
Người có ba việc gấp, việc này không chậm được.
Thẩm Chanh muốn đi toilet, nhưng không tự xuống giường được, cho nên chỉ có thể nũng nịu gọi ....
"Ừ."
Cuối cùng, người đàn ông cao lạnh nào đó đáp lại cô, giọng điệu xen lẫn chút lạnh lùng.
"Em muốn đi toilet."
"Ừ."
Lúc này Thi Vực mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía Thẩm Chanh.
Cước bộ không nhanh không chậm, ưu nhã đến giống như là một đế vương tôn quý.
Đi đến trước giường, cúi người, cúi đầu, mặt của anh gần như sắp kề sát mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh đang muốn lên tiếng bảo anh đỡ cô ngồi dậy, bàn tay to của anh đã phủ lên eo của cô, sau đó, cả người cô liền bị bế ngang lên.
Thi Vực không nói câu nào, ôm cô đi đến nhà vệ sinh.
"Thả em xuống!"
Cô là muốn đi toilet, anh ôm cô như vậy, muốn cô giải quyết như thế nào?
Thi Vực coi như không nghe thấy lời cô nói, không có ý định muốn thả cô xuống.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, Thi Vực lại càng thêm dùng sức ôm cô vào trong иgự¢.
Biết tình huống thân thể bây giờ của mình vốn không thể chống lại anh, Thẩm Chanh dứt khoát buông tha.
Sau khi vào toilet, Thẩm Chanh mới đẩy Thi Vực ra, khóa cửa phòng.
Dùng nước ấm rửa mặt và tay đi ra, Thi Vực đang dựa vào ở trên tường bên cạnh, vẻ mặt lười biếng.
Cô liếc anh một cái, sau đó dời ánh mắt, tính tự mình đi trở về bên giường.
Nhưng mà ....
"Ưm...."
Mới đi vài bước, liền truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, không khỏi khiến cô dừng bước lại.
Thi Vực híp mắt quan sát cô, một ít bộ dáng tà tứ bất cẩn đời đến không còn dáng vẻ.
"Gọi một tiếng ông xã, anh ôm em về."
"Ai muốn anh ôm."
Bác sĩ nói tất cả phụ nữ sau khi sinh phải nhanh chóng xuống giường hoạt động, cô cũng không tin một mình cô không đi về được.
Cắn răng một cái, xoay người tiếp tục đi đến bên giường.
Nhưng mới có hai bước, thân thể lại đột nhiên bay lên không, bị bế lên.
Thi Vực lại lần nữa dùng hành động thực tế để chứng minh cái gì gọi là, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực.
Anh vẫn ôm lấy Thẩm Chanh.
Tuy vẻ mặt có chút lạnh, tuy rằng động tác rất bá đạo, nhưng thật ra vẫn rất ôn nhu.
Anh vừa bế Thẩm Chanh lên, một y tá đẩy một bộ thiết bị điều trị đi vào.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh, lại là chui vào trong иgự¢ Thi Vực.
Không biết tại sao, cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại có chút giống như là .... Yêu đương vụng trộm bị bắt được....
Nhưng Thi Vực lại ung dung thản nhiên giống như người không có việc gì, không để ý tới y tá đứng ở một bên, dáng đi điềm nhiên ôm Thẩm Chanh về trên giường.
Sau khi đắp kín mền cho cô, mới nhìn về phía y tá, ý bảo cô ta đi qua kiểm tra.
Ở dưới áp lực anh phủ xuống, tay y tá có chút run rẩy, trắc trở, kiểm tra cũng không quá thuận lợi.
Mà Thi Vực đứng ở một bên, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng làm xong toàn bộ kiểm tra.
Y tá đưa cho Thi Vực một hộp thuốc, căn dặn rõ ràng cách dùng và lượng dùng, cùng thời gian uống, mới rời khỏi phòng bệnh giống như chạy trốn.
Thi Vực xoay người đi rót nước, sau đó ngồi ở mép giường lấy thuốc trong hộp ra.
Thẩm Chanh có một tử huyệt, từ nhỏ đến lớn, cô không sợ đau, nhưng sợ đắng.
Cho nên trước kia mỗi lần ngã bệnh, nếu không thể chịu nổi thì liền đi châm cứu, có thể đâm kim thì sẽ không ăn thuốc.
Nhìn thấy Thi Vực đưa thuốc qua, cô vội vàng nghiêng mặt đi.
"Ngoan, uống đi." Thi Vực hiếm khi ôn nhu dụ dỗ.
"Truyền dịch, châm cứu là được, tại sao cứ phải uống thuốc!"
"Bởi vì em vừa sinh con nên thân thể suy nhược."
"Anh mới suy nhược!"
Anh suy nhược?
"Rất nhanh em sẽ biết đàn ông của em có suy nhược hay không."
"Em nói thân thể anh suy nhược!"
"Ừ, anh chính là vậy."
"Em nói thân thể đó chứ không phải thân thể kia!"
"Ít nói nhảm, nhanh uống thuốc."
"Không muốn uống ...."
"Nghe lời."
"Em không nghe." Thẩm Chanh hừ nhẹ: "Mang thai chính là em, sinh con là em, chích uống thuốc là em, thoải mái lại là anh, không hề công bằng chút nào!"