Tuy rằng còn giữ lại một chút, nhưng so với vừa rồi, hành động này chưa tính là rụt rè.
"Chân lại mở ra một chút ...."
Thẩm Chanh cắn răng, lại mở chân ra một chút.
"Tốt Thẩm tiểu thư, liền duy trì cái tư thế này. Hít sâu, thả lỏng một chút, sẽ không rất đau."
Tay nắm chặt ga giường mạnh mẽ siết chặt, Thẩm Chanh cắn chặt môi dưới.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái, trấn an cô vài câu, liền mang bao tay y tế lên, sau khi làm tốt công việc trừ độc liền bắt đầu kiểm tra miệng țử çɥñğ cho cô.
Thẩm Chanh nhịn đau, hàm răng suýt chút nữa hãm vào trong cánh môi.
Thật đau!
Bởi vì cô coi như phối hợp, bác sĩ chỉ làm kiểm tra một lần liền có kết luận: "Miệng țử çɥñğ mở ra bốn phân, có thể vào phòng sinh rồi."
Nói xong, căn dặn bác sĩ khác, "Lập tức sai người đi phòng sinh, làm tốt tất cả chuẩn bị."
Đúng lúc đó, đau bụng sinh lại bắt đầu, một lần còn cảm thấy đau đớn kịch liệt hơn một lần, khiến Thẩm Chanh suýt nữa không chịu nổi.
Lúc Thi Vực nhận được thông báo của phía bệnh viện, thậm chí không có một câu căn dặn, liền ném xuống tất cả mọi người ở phòng họp, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Lúc anh chạy tới bệnh viện, Thẩm Chanh vừa được nhân viên cứu hộ đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Mặt mày cô trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, liều ૮ɦếƭ cắn môi, nắm chặt hai tay, rõ ràng rất khó chịu, lại gượng chống không có hô một tiếng.
Thi Vực vừa nhìn thấy cô, vị trí trái tim liền chợt nhéo một cái, tiến lên nắm bàn tay tràn đầy mồ hôi rịn của cô, trong nháy mắt con ngươi chìm lạnh hóa thành một mảnh âm u.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng tản ra hơi thở nguy hiểm, một ánh mắt của anh, dường như có thể lăng trì người.
"Thẩm tiểu thư muốn sinh, hiện tại nhất định phải lập tức đưa cô ấy vào phòng sinh. Thi thiếu gia, làm phiền ngài đợi ở bên ngoài."
Nghe được bác sĩ nói như vậy, Thi Vực nhíu mày lại, cúi đầu hôn một cái ở trên trán Thẩm Chanh, nói nhỏ ở bên tai cô: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Thẩm Chanh gật gật đầu.
Cho dù đau lòng vô biên, nhưng Thi Vực vẫn buông lỏng bàn tay nắm tay cô ra.
Một trận rối loạn qua đi, Thẩm Chanh được một đám bác sĩ bao vây, bị đẩy tiến vào phòng sinh.
Nhìn cửa ra phòng sinh đóng chặt, Thi Vực dựa vào trên vách tường.
Bỏ qua ba chữ to cấm hút thuốc ở bên cạnh, rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc đốt lên, dùng sức hút vài hơi.
Thời gian, trôi qua từng giây từng phút....
"Còn bao lâu?"
Thẩm Chanh vào phòng sinh đã gần hai tiếng, Thi Vực càng ngày càng không có kiên nhẫn.
Giọng nói khàn khàn, tựa như hàn băng vạn năm không thay đổi, khiến trên lưng viện trưởng vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh không kiềm được tuôn ra mồ hôi lạnh.
"Thi thiếu gia ngài đừng lo lắng, sinh con vốn chính là không gấp được. Tất cả bác sĩ và thiết bị dùng trong phòng sinh đều là tiên tiến nhất, là đỡ đẻ cho Thẩm tiểu thư cũng là bác sĩ quyền uy nhất trong giới, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, xin ngài thoải mái, buông lỏng tinh thần."
"Nếu như người phụ nữ của tôi có một chút sai lầm, ông cũng cũng không còn giá trị tồn tại rồi."
Viện trưởng tuyệt đối sẽ không cho rằng Thi Vực chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Người thành Đô, sợ rằng không có mấy người không biết đến tột cùng người đàn ông quyền thế ngập trời này có bao nhiêu nguy hiểm.
Cánh môi mỏng kia khi mở khi đóng, một câu có thể khiến vận mệnh một người hoàn toàn thay đổi.
Cho nên, nếu Thẩm Chanh xảy ra chút sai lầm gì, chôn cùng chỉ sợ là một nhóm người này.
Thi Vực ngồi ở trên ghế dài, cánh tay chống đôi chân thon dài, hơi cúi đầu, không ngừng dùng ngón tay cái xoa nắn huyệt thái dương.
Trong bệnh viện có đặc biệt bố trí phòng chờ đợi cho anh, nhưng anh kiên quyết đợi ở chỗ này.
Nếu không thể chia sẻ đau đớn, thì cách cô gần một chút.
Ít nhất, cô sẽ không quá sợ hãi.
Anh đột nhiên ý thức được, mình lại sẽ có một ngày sợ hãi như thế, sẽ run sợ trong lòng như vậy.
Chìm nổi ở thương trường rất nhiều năm, mặc kệ gặp phải nguy hiểm như thế nào, gặp được kình địch ra sao, vô luận là lợi nhuận bao nhiêu, thua lỗ bao nhiêu, anh đều có thể lạnh nhạt xử lý, sát phạt quyết định, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng chỉ vào giờ phút này, anh cảm nhận sâu sắc được phần sợ hãi truyền tới từ đáy lòng.
Từ trước đến nay anh luôn trấn định tự nhiên, lúc này lại trở nên chân tay luống cuống.
Lông mày Thi Vực đã nhíu chặt, môi mỏng nhếch lên, khí áp bốn phía trở nên vô cùng thấp theo tâm tình của anh.
Trong phòng sinh.
"Thẩm tiểu thư, hiện tại dựa theo tình huống của cô, chúng tôi đề nghị cô sinh mổ. Thể lực của cô đã hao hết, nếu như còn không sinh, thai nhi rất có thể sẽ thiếu dưỡng khí. Nguy hiểm thật sự là quá lớn rồi."
Đã qua hai tiếng, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
Trên bàn giải phẫu, Thẩm Chanh suy yếu mở miệng: "Thử lại .... lần nữa...."
Vào lúc này cô đã mệt mỏi rã rời, cả khuôn mặt cô đều ướt đẫm mồ hôi.
Sinh mổ tạo thành thương tổn, không chỉ đối với người sản phụ, còn sẽ nguy hại đến đứa nhỏ.
Cô có lý do gì không kiên trì tiếp...
Người đàn ông của cô hoàn mỹ như vậy, nhất định phải có được đứa nhỏ tốt nhất.
Cho nên lần này, cô sẽ không nhượng bộ.
Trận chiến này, cô muốn đánh thắng!
Các bác sĩ cũng không dám có chút thư giãn, vừa tiến hành đỡ đẻ sinh thường cho Thẩm Chanh, vừa chuẩn bị để cô sinh mổ bất cứ lúc nào.
Bởi vì lần này, nguy hiểm rất cao.
Tất cả bác sĩ đều đang cầu nguyện, chỉ cầu mẹ con bọn họ bình an.
Nếu không, sợ rằng vị ngoài phòng giải phẫu kia sẽ không chút lưu tình cho các cô một kích trí mạng nhất.
"Thẩm tiểu thư, dùng sức, dùng thêm sức...."
"Hít sâu một hơi, đúng, cứ như vậy, đến, dùng sức ...."
"Lúc đau bụng không cần giữ lại, tận lực dùng sức, lại dùng thêm chút sức!"
"Mau mau nhanh, dùng sức! Đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi! Dùng sức ...."
"A .... !"
Cuối cùng Thẩm Chanh không nhịn được, thét ra tiếng chói tai.
Theo thanh âm của cô, lại là một tiếng "Oa ...." , vang lên đầy vang dội.
"Oa .... Oa ...."
Là tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc mạnh mẽ và có lực.
"Là, là con trai .... con trai." Một người bác sĩ, cũng vui quá mà khóc.
Con trai....
Con trai của cô....
Một túi sức nho nhỏ.
Thẩm Chanh cười suy yếu một chút, trong lòng đột nhiên bị một loại chân tình không biết tên nhồi vào.
Sau khi thở ra một hơi thật dài, không có một chút thư giãn, dưới sự nhắc nhở của bác sĩ, tiếp tục dùng lực.
Lại bắt đầu một trận ác chiến.
"Dùng sức, đúng, chính là như vậy ...."
"Đầu đứa nhỏ ra rồi!"
"Oa!"
Tiếng khóc vang dội của trẻ con, quanh quẩn khắp phòng sinh rộng lớn, thật lâu cũng khnog tiêu tán đi ....
Cửa phòng sinh, cuối cùng được bác sĩ đẩy ra từ bên trong.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Thi Vực đột ngột đứng dậy, sãi bước đi qua. Bước đi vội vàng, nhưng không mất ưu nhã.
"Chúc mừng Thi thiếu gia, là con trai."
Bác sĩ cẩn thận ôm đứa bé, vén vải lên một chút cho anh xem.
Thi Vực dừng bước, nhìn viên thịt nhỏ..... mập mạp trong иgự¢ bác sĩ.
Đây là giống của anh?
Lần đầu tiên làm cha, Thi Vực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Cánh tay dài duỗi ra, không khách khí Ϧóþ một cái ở trên mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
"Oa!"
"Oa ...."
Tiếng khóc vang dội, như là đang lên án тһô Ьạᴏ của anh.
Thi Vực híp híp mắt, thu hồi ánh mắt nguy hiểm, nhìn về phía bác sĩ, lạnh lùng hỏi, "Còn đứa kia thì sao? Còn người phụ nữ của tôi, sao còn chưa ra?"