"Anh nói không thể nào thì không thể nào ư, bệnh viện anh mở à?"
"Ừ, nói đúng rồi."
"Không biết xấu hổ ...."
"Ừ, anh chỉ muốn em." (chỗ này nam chính chơi chữ vì 不要 <> không muốn, cũng có nghĩ là không biết)
"...."
Người đàn ông này ....
Bệnh viện, bác sĩ, dự tính ngày sinh, khám thai, tất cả tất cả đều là một tay anh xử lý.
Dụς ∀ọηg khống chế, tham muốn chiếm hữu, quả thật đến mức làm cho người giận sôi.
Đúng lúc đó, điện thoại Thi Vực vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, anh nhướng mày, tiếp nghe điện thoại.
"Đều an bài tốt rồi?"
Giọng nói trầm trầm lạnh như băng giống như bình thường, khiến người đầu kia điện thoại cũng không dám thở mạnh chút nào.
"Đều chuẩn bị xong, đoàn chữa bệnh tổng cộng có 18 vị chuyên gia, toàn là nữ bác sĩ khoa phụ sản quyền uy nhất trong và ngoài nước."
"Ừ."
Lạnh lùng quẳng xuống một chữ, Thi Vực cúp điện thoại.
Không có bất kỳ một câu dư thừa, là phong cách làm việc trước sau như một của anh.
Anh để điện thoại đến bên cạnh, lúc đang muốn nói gì đó với Thẩm Chanh, cửa phòng bị người gõ vang.
Sau đó, Ôn Uyển đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một túi đồ lớn.
"Mẹ chồng."
Nhìn thấy bà, trong nháy mắt trên mặt Thẩm Chanh nâng lên chút nụ cười yếu ớt.
Dường như, chỉ có ở trước mặt Ôn Uyển mới sẽ lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy này.
Ôn Uyển cười đáp lại một tiếng, trực tiếp tiến lên thả gói to đến bên cạnh trên một giường lớn khác, bắt đầu chỉnh sửa lại đồ vật bên trong gói to.
"Đồ con cần mẹ đều chuẩn bị tốt rồi. Quần áo trẻ con, vớ giày, sữa bột, bình sữa, tã, phấn thoa người."
Bà vừa nói, vừa phân loại những thứ đó, bỏ vào trong ngăn kéo bên cạnh.
"Tất cả quần áo đều đã trải qua khử trùng ở nhiệt độ cao, có thể yên tâm can đảm mặc, không cần lo lắng."
"Đồ dùng sản phụ mẹ cũng đã chuẩn bị xong, băng vệ sinh, khăn mặt, và đồ lót tắm rửa...."
Rốt cuộc là người từng trải, ngay cả những chuyện rất nhỏ này cũng suy tính đến.
Nhưng mà, sau khi Thẩm Chanh nghe nói như thế liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, lúng túng nhíu mày: "Những thứ này dưới lầu có bán, con tự đi mua là được rồi."
Thi Vực bên cạnh trấn định tự nhiên, không có chút nào cảm thấy không được tự nhiên bởi vì những thứ đồ dùng nữ tính này.
Anh liếc nhìn Ôn Uyển, tuy giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra vài phần ân cần: "Dạ dày không thoải mái thì không nên chạy loạn, người phụ nữ của con cần dùng đồ gì, sẽ tự đi mua."
Sau khi nghe nói như thế, Thẩm Chanh mới biết được thân thể Ôn Uyển không thoải mái, lập tức lông mày càng nhíu chặt hơn.
Đang muốn mở miệng nói gì đó, Ôn Uyển đoạt mở miệng trước cô: "Bệnh cũ mà thôi, không có gì đáng ngại, hai ngày này đã tốt hơn nhiều rồi."
Lời này nghe như đang trả lời vấn đề của Thi Vực, thật ra là đang nói cho Thẩm Chanh biết bà không có gì, không cần lo lắng cho bà.
Thẩm Chanh là người thông minh, sao có thể nghe không rõ ẩn ý trong lời nói của bà.
"Phải uống thuốc đúng giờ."
Cô không có nói một câu dư thừa, chỉ nhắc nhở Ôn Uyển như vậy.
Ôn Uyển cười cười: "Được."
Vừa dứt lời, bà lại sực nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhắc nhở Thẩm Chanh: "Con mang chính là song sinh, xác suất sinh sớm rất lớn, trong khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu có gì không thoải mái phải lập tức nói cho bác sĩ, không được chủ quan."
"Nếu như xuất hiện đau bụng kéo dài, một tiếng một lần, hoặc là càng nhiều lần, chính là muốn sinh, biết không."
Thẩm Chanh gật gật đầu: "Đã biết."
Sau khi Ôn Uyển nói xong, lại nhìn về phía Thi Vực, căn dặn anh: "Phụ nữ sinh con không dễ dàng, đàn ông phải học được thông cảm. Con làm chồng, không được quá sơ ý."
Bà nói nhiều như vậy, Thi Vực chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, tỏ vẻ anh biết rồi.
Ôn Uyển ở lại bệnh viện cùng Thẩm Chanh hơn một tiếng mới rời đi.
Trong lúc đó, bà phổ cập cho Thẩm Chanh một chút phân tích sinh mổ và sinh thường sẽ tạo thành nguy hại gì cho người lớn và đứa bé.
Ví dụ như, sinh mổ thì lượng máu xuất ra sẽ nhiều hơn sinh thường vài lần, thuốc tê tiêm vào cột sống lúc sinh mổ sẽ tạo thành thương tổn gì với bản thân sản phụ, cùng với một vài tình huống đột phát có thể xuất hiện lúc sản phụ sinh mổ.
Lúc tối, Thẩm Chanh cố ý lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra.
Nhập vào mấy chữ "hình ảnh sinh mổ" ở trong khung tìm kiếm.
Tìm được khoảng ba bốn mươi trang web, hơn nữa bên trong mỗi trang web gần như đều kèm theo hình ảnh.
Cho tới bây giờ Thẩm Chanh cũng không phải là một người phụ nữ nhát gan hèn yếu, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy hình ảnh những sản phụ kia nằm ở trên bàn phẫu thuật bị bác sĩ dùng dao găm cái nhíp cắt vào bụng, cô sợ rồi!
Tắt trang đi, trong đầu vẫn luôn nhớ lại hình ảnh viết về những thứ máu tanh kia.
Sinh đứa bé mà thôi, sao lại như là làm công việc giống như giải phẫu người chứ....
Đêm đó, cô mất ngủ.
Sau hơn mười ngày, chất lượng giấc ngủ của cô đã giảm xuống không ít.
Vốn cho là bị những hình ảnh sinh mổ kia ảnh hưởng, không ngờ, lại sớm phát tác rồi!
Buổi sáng tỉnh lại, cô liền cảm thấy vị trí phần eo vừa mỏi vừa sưng, mới một giờ, cô đã đi toilet năm chuyến.
Vừa mới nằm dài trên giường, liền cảm thấy bụng bỗng vang lên một trận quặn đau ....
Cảm giác cơn đau này cùng không mãnh liệt, nhưng mà đang kéo dài tăng thêm, lúc đau đến cô sắp không chịu đựng nổi, lại cảm thấy đau đớn từ từ biến mất.
Nghĩ đến lời Ôn Uyển đã nói trước đó, cô nhướng mày, đưa tay nhấn chuông gọi trên đầu giường xuống.
Bởi vì phòng bệnh của cô là phòng bệnh VIP duy nhất ở bệnh viện Bác An, cho nên sau khi nhân viên cứu hộ quầy lễ tân vừa nghe chuông gọi đến từ căn phòng này, nhanh chóng thả công việc trên tay xuống, liền chạy tới phòng bệnh trước tiên.
Bác sĩ và y tá vào phòng bệnh, vừa muốn hỏi tình huống Thẩm Chanh, chỉ thấy mặt của cô thoáng biến trắng, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi rịn dày đặc.
Ngón tay suông dài siết chặc ga giường, cánh môi mỏng khó khăn phun ra một câu: "Đau bụng."
"Có lẽ là muốn sinh, trước truyền dưỡng khí cho cô ấy, đo huyết áp, làm điện tâm đồ, sau đó làm kiểm tra tim thai và miệng țử çɥñğ."
Lúc bác sĩ chính gặp được loại tình huống này, rất tỉnh táo, làm tất cả công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Trên mũi Thẩm Chanh mang ống truyền dưỡng khí lên, sau đó có bác sĩ làm điện tâm đồ và kiểm tra tim thai cho cô.
Vào lúc thời gian đau bụng sinh bắt đầu kéo dài hơn, mà khoảng cách thời gian cũng bắt đầu càng lúc càng ngắn, có lẽ cách mỗi mười phút một lần.
"Thẩm tiểu thư, đến, thả lỏng, mở hai chân ra, tôi muốn kiểm tra miệng țử çɥñğ cho cô."
Vừa mới cảm thấy bụng đau đớn giảm bớt vài phần, Thẩm Chanh liền nghe được những lời này của bác sĩ.
Mấy ngày nay cô tra xét không ít tư liệu, biết cái gì gọi là kiểm tra miệng țử çɥñğ, vô cùng rõ ràng cách kiểm tra miệng țử çɥñğ.
Bình thường khi làm kiểm tra này, bác sĩ sẽ yêu cầu sản phụ mở chân ra, sau đó dùng tay vươn vào xem xét miệng țử çɥñğ mở ra mấy cm ....
Thẩm Chanh biết rất rõ sẽ trải qua quá trình này, nhưng chân chính đến lúc này, cô lại cảm thấy ....
Không tiếp nhận nổi!
Cho nên, cô trực tiếp kẹp chặt chân ....
"Thẩm tiểu thư, xin cô phối hợp, tình huống hiện tại của cô đã không có thời gian trì hoãn, nếu như thai nhi không thể kịp thời sinh ra, có thể tạo thành thiếu dưỡng khí và ngạt thở."
Khi vừa nghe đến bác sĩ nói thai nhi có thể sẽ thiếu dưỡng khí hoặc có lẽ ngạt thở, Thẩm Chanh lập tức không còn nguyên tắc nữa.
Mới vừa rồi chân còn đóng chặt lại, lập tức mở ra.