Chọc Giận Bảo Bối - Chương 252

Tác giả: Hề Yên

"Mùi không thơm?"
Giọng nói của anh có phần hơi trầm, vẫn mang theo từ tính trí mạng.
Thẩm Chanh nhắm mắt lại ngửi hơi thở trên người anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và có lực kia vững vàng đến dồn dập, rồi đến đột nhiên rối loạn, sau đó lại khôi phục như thường.
Cuối cùng cười cười: "Ừ, thơm."
Cuối cùng, cô lại bổ sung một câu: "Nhưng anh không có thơm bằng em."
Ý cười trong con ngươi Thi Vực, dùng cánh tay vòng bờ vai của cô, để cô và anh tiến gần hơn, cái cằm ở trên tóc cô nhẹ nhàng chậm chạp cọ cọ: "Ừ, bà xã của anh thơm nhất."
Anh nói xong, lại cúi đầu xuống ᴆụng vào cái trán của cô, dùng giọng điệu mờ ám nói: "Đặc biệt lúc không mặc quần áo, càng thơm."
Biết ngay mà, người đàn ông này đứng đắn không đến vài phút.Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh, mới vừa rồi khuôn mặt còn mang ý cười, trong nháy mắt hóa thành một mảnh lạnh như băng: "Đi tắm rửa."
Thi Vực nhìn cô, cười nhẹ cúi người, khẽ nghiêng mặt qua, hôn ở môi cô một cái.
"Chờ anh tắm rửa rồi xuống với em."
Anh thả cô, xoay người bước đi lên bậc cầu thang, trở về gian phòng trên lầu.
Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa, căn dặn người giúp việc cầm một ly nước chanh đến, vừa uống, vừa dùng di động gửi tin nhắn cho Diệp Tử.
Thẩm Chanh: "Quên hỏi em, cuối cùng tổng cộng mua bao nhiêu băng vệ sinh?"
Diệp Tử: "Cụ thể bao nhiêu thì em không biết, tóm lại là rất nhiều rất nhiều .... Phòng chứa đồ đều chất đầy, suýt chút nữa liền không có chỗ bỏ..."
Thẩm Chanh: "Tần nhị thiếu làm không tệ, bao hết băng vệ sinh em dùng trong đời này rồi. Nhưng .... Món đồ kia sẽ quá thời hạn."
Diệp Tử: "Vậy phải làm sao, mua nhiều như vậy lại dùng không hết, thời gian vừa đến lại ѕєχ quá thời hạn, em cảm thấy, thật lãng phí tiền!"
Thẩm Chanh: "Không sao, dù sao người đàn ông của em có tiền. Loại giống như băng vệ sinh này, khụ! Nên mua nên mua."
Diệp Tử: "Mỹ nhân à .... ? Rất không phục."
Thẩm Chanh: "Anh ta mua thì em cứ sử dụng, thật sự không dùng được thì cầm lấy đi tặng cho người ta, không có gì để rối rắm."
Diệp Tử: "À à, được!"
Thẩm Chanh: "Đúng rồi, mặc nội y ѕєχy chưa?"
Diệp Tử: "Mặc rồi... Nhưng hiệu quả không giống như trong dự đoán, hỏa không có đốt ngược lại làm cho anh ấy tức giận, nếu không anh ấy cũng sẽ không mang em đi mua nhiều băng vệ sinh như vậy đâu..."
Xem hết một dòng tin nhắn cuối cùng trả lời của Diệp Tử, Thẩm Chanh không nhịn được cười.
Ngón tay suông dài chạm lên màn hình, rất nhanh liền soạn một cái: "Diệp Tử, em không thích hợp đốt lửa bậy, về sau ngoan ngoãn, an phận một chút."
Sau đó, nhấn gửi đi, trả lời tin nhắn này qua.
Tắt điện thoại, để điện thoại đến trên bàn trà phía trước, bưng nước chanh trên đó lên, ngồi về trên ghế sofa, chuẩn bị uống.
Nhưng mà, cái ly mới vừa ᴆụng phải môi, đã bị người cường thế chiếm đi.Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Không biết Thi Vực đã xuống từ khi nào, anh tắm rửa, tóc còn có chút ẩm ướt, trên người mặc một kiện áo sơmi màu trắng tinh, ống tay áo cuốn lên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay.
Nhìn có vẻ, cao ngạo đến không ai bì nổi, giống như là vương giả quần lâm thiên hạ, khí chất xuất sắc.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nắm ly thủy tinh, động tác ưu nhã đưa tới bên môi nhấp một hớp nhỏ, nghiêng thân tiến lên, muốn dùng cách đặc biệt rót ngụm nước chanh này vào trong miệng Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh thấy thế, lông mày nhíu lại, thân thể nhanh chóng nghiêng ra sau một chút.
Quay mặt đi, vừa vặn tránh đi môi của anh.
Thấy cô trốn tránh, Thi Vực nheo mắt lại, thuận tay đặt cái ly ở ngay bên cạnh, cánh tay dài chụp tới vây hãm cô ở trong иgự¢.
Cúi đầu, trực tiếp liền hôn lên môi của cô.
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh phát ra một tiếng có chút khó chịu.
"Ưm ...."
Thi Vực cho rằng đè lên cô, chưa kịp đút nước chanh trong miệng cho cô liền lập tức rời khỏi môi của cô, lấy tay chống sofa đứng dậy xem xét cô.
Thấy cô nhíu mày, anh cũng dựng lông mày lên theo, nuốt nước trong miệng xuống, hỏi cô: "Sao rồi?"
Thấy anh khẩn trương như vậy, Thẩm Chanh lại giãn lông mày ra, dùng ngón tay chỉ bụng nhô lên: "Động."
Thi Vực nghe tiếng, nheo mắt, "Động?"
Nói xong, bàn tay to êm ái phủ lên bụng của cô, động tác ôn nhu mà bá đạo.
Nhìn bộ dạng này của anh, Thẩm Chanh đột nhiên nghĩ đến gì đó.Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
"Nếu như là hai đứa con trai thì phải làm sao đây?"
Vấn đề này, có chút đột ngột.
Động tác trên tay Thi Vực dừng một chút, quay đầu liếc xéo cô, lạnh lùng mở miệng: "Phải làm sao cái gì?"
"Làm sao ngủ?"
"Muốn ngủ như thế nào thì ngủ như thế đó."
"Vậy với anh hay với em?"
"Không với anh." Thi Vực nói xong dừng một chút, nhấn mạnh: "Cũng không thể với em."
"Vậy bọn chúng ngủ thế nào?"
"Chia giường ngủ."
"...."
Thẩm Chanh thật sự tưởng tượng không ra, để hai đứa bé mới sinh ngủ riêng trên một cái giường, là một hình ảnh như thế nào.
Thi Vực nhìn cô một cái, môi mỏng vừa động: "Ngủ với anh, anh sẽ lên bọn chúng."
"Vậy ngủ với em là được!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"...."
"Phụ nữ của anh, dựa vào cái gì ngủ với đàn ông khác, để bọn nó ngủ giường trẻ con."
"...."
Người đàn ông này, lại còn ăn cả dấm chua của con mình?
Tham muốn chiếm hữu thật không phải là mạnh bình thường đâu!
"Đó là giống của anh."
"Cũng không được, phụ nữ của em chỉ có thể ngủ với anh."Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
"Nếu như con trai 乃ú sữa mẹ thì sao."
"Nói sau."
"Cái gì gọi là nói sau?"
"Xem tâm tình của anh."
"...."
"Ừm... Chuyện miễn cưỡng có thể suy tính."
"...."
Thẩm Chanh không nói gì nhìn anh, dường như thấy được một câu từ trong hai con ngươi sâu thẳm kia: Phụ nữ của anh, ai cũng không thể chạm.
Buổi sáng, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất tiến vào gian phòng, giống như phủ lên một tầng màu vàng.
Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, Thi Vực vẫn còn đang ôm cô ngủ rất say.
Nhìn dung nhan khi ngủ của anh, Thẩm Chanh không kiềm chế được nhếch miệng, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Gương mặt rõ ràng giống như đao khắc này khéo léo tuyệt vời, đôi môi mỏng mím nhẹ, đẹp mắt đến có chút không chân thực.
Anh đang ngủ, thiếu đi phần bá đạo và lạnh lùng, nhiều thêm vài phần ôn nhu hiếm thấy.
Thẩm Chanh ngoắc nhẹ khóe môi, không nhịn được chậm rãi dán mặt về phía anh.
Ngay lúc môi của cô sắp in lên cánh môi, người đàn ông đột nhiên mở mắt!
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Thi Vực vẫn thâm thúy, lóe ra tia sáng suy nghĩ không thấu, dường như có thể làm cho người hãm vào bất cứ lúc nào.
"Anh tỉnh khi nào vậy?"
Thẩm Chanh giả bộ giống như người không có việc gì, thật ra nhịp tim thoáng liền rối loạn.
Cô lại có thể đói khát như vậy, hôn trộm đàn ông?
"Vào lúc em chuẩn bị hôn anh." Thi Vực nhíu mày, cười như không cười, bất cần đời.
"Ai muốn hôn người không biết xấu hổ như anh!" Hôn trộm người khác còn bị người đó bắt được ngay tại chỗ, quá mất mặt rồi.
Nhưng tuy nghĩ như vậy, Thẩm Chanh lại biểu hiện ra bộ dạng như không có gì.
"Nếu em không muốn hôn anh, ừ, vậy anh đến."
Vừa dứt lời, Thi Vực liền thuận tiện vươn tay, bá đạo chế trụ cái ót Thẩm Chanh, cố định mặt của cô.
Không nói một lời, che kín môi cô.
Anh không ngừng chìm đắm bởi nụ hôn này, hôn đến khi Thẩm Chanh sắp không hô hấp nổi, mới vẫn còn chưa thỏa mãn thả cô ra.
"Thật ngọt."
Thi Vực nhìn cô, cười xấu xa, còn lè lưỡi tham lam liếm khóe môi anh một chút.
Bộ dạng như vậy, quả thật hư hỏng đến mức tận cùng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc