Chớp mắt đã đến cuối tháng, nhiệt độ thành phố liên tục tăng lên.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, điện thoại cuar Thẩm Chanh liền vang lên.
Đưa tay lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường qua, cô híp mắt nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi đến....
Sau đó ném điện thoại di động qua một bên, trở mình tiếp tục ngủ.
Thế nhưng đối phương không có ý định cắt đứt, một cuộc tiếp một cuộc.
Tiếng chuông cứ vang lên như vậy, không nhanh không chậm, ở trong buổi sáng an tĩnh, có vẻ có chút đột ngột.
Hơi nổi giận lấy di động qua, ngón tay xanh nhạt nhanh chóng lướt qua trên màn hình.
"Lâm Tiểu Miêu, sáng sớm rảnh rỗi đau trứng đúng không?"
"Một phút đồng hồ, có chuyện mau nói."
Bị người quấy rầy tỉnh giấc, thái độ Thẩm Chanh đương nhiên không tốt đến đâu.
Huống chi, cô cũng không muốn quen thân với mấy thứ gọi là \'Kẻ có tiền\' này!
"Thẩm Chanh à, lúc này mới bao nhiêu ngày không gặp, sao cậu lại hào phóng không ít rồi...."
"...." Có một xu liên quan với cô ta sao?
"Được rồi, biết quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, tớ xin lỗi cậu còn không được sao, cậu người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng nóng giận."
"Nói xin lỗi thì không cần, không nhận nổi."
"Giữa trưa cậu có thời gian chứ? Tớ muốn hẹn cậu uống ly cà phê."
"Không rảnh."
"Buổi tối thì sao?"
"Không rảnh."
"Ngày mai thì sao?"
"Không rảnh."
"Vậy chừng nào thì cậu mới rảnh?"
"Lâm Tiểu Miêu, không bằng cậu nói thẳng thì thực tế hơn."
"Thật ra là như vậy...." Lâm Tiểu Miêu ở trong điện thoại quả nhiên dừng một chút, "Tuần sau tớ kết hôn, muốn mời cậu tới tham gia hôn lễ."
"Ừ."
"Đến lúc đó, cậu đến làm phù dâu cho tớ đi!"
"Không có hứng thú."
"Đoàn phù dâu của tới chỉ thiếu một mình cậu, cậu cũng không thể không có hứng thú nha! Hơn nữa, đời này của tới chỉ kết hôn có lần này, cậu không nể mặt là không thể nào nói nổi rồi. Như vậy, cậu suy xét một chút rồi trả lời chắc chắn với tớ nhé?"
"Không suy xét."
"...."
"Cúp đây."
Không đợi Lâm Tiểu Miêu nói chuyện, Thẩm Chanh trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu kia điện thoại, Lâm Tiểu Miêu cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền tới âm thanh tút tút, gấp đến mắt đỏ hoe.
Cô ta thở phì phò dậm chân một cái, hờn dỗi một tiếng: "Ông xã! Anh nói giờ đã là thời đại nào rồi, sao còn có người không cho mặt mũi như vậy!"
Trong phòng tắm truyền đến giọng nói sang sảng: "Chồng em có tiền, còn sợ không tìm được phù dâu? Em cần gì phải cúi mình hạ giọng đi cầu bọn họ."
Lâm Tiểu Miêu không vui bĩu môi, "Còn không phải do người ta muốn để các cô ấy nhìn thấy em gả cho một mối tốt, tìm một ông xã tốt sao!"
Đàn ông thở dài, phụ nữ à, chính là rất thực tế ....
Nghe nói Lâm Tiểu Miêu sắp sửa cử hành một cuộc hôn lễ thế kỷ tốn gần mấy trăm vạn, Thẩm Trung Minh không bình tĩnh rồi.
"Con gái, con nói một chút đi, có phải những kẻ có tiền này là đầu óc có bệnh, kết hôn phô trương lớn như vậy, làm giống như là hoàng đế nạp phi!"
"Nếu mấy trăm vạn này gửi vào ngân hàng, con nói lợi nhuận sẽ là bao nhiêu?"
"Còn bạn học Lâm Tiểu Miêu này của con nữa, dáng dấp cũng không phải khiến người giật nảy mình, sao lại tìm được người có tiền chứ?"
Thẩm Chanh đang ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, lười biếng liếc nhìn ông một cái, "Ngay cả giật nảy mình cũng dùng rồi, xem ra là bị kích thích đến không chịu nổi rồi."
"Còn không phải sao, cha con chính là chịu kích thích quá độ rồi. Cha sẽ buồn bực chứ, con gái của cha rất xinh đẹp, vóc người lại tốt, ngoại trừ tính tình xấu một chút, quả thật có thể nói là hoàn mỹ! Sao lại không có ai muốn?"
"Đến bây giờ cha còn không có ý thức được vấn đề nằm ở đâu sao?"
"Chỗ nào?"
"Có một người cha có bệnh không nhẹ đó!"
Hôm nay là hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu, Thẩm Chanh liên tục nhận được nhiều cuộc gọi.
Điện thoại tới chính là mấy người bạn học cũ nhiều năm không gặp, hỏi cô mang lễ vật gì đi tham gia hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu.
Cô thuận miệng ứng phó nói mang cái bánh bao thôi! Khiến cho mấy người á khẩu không trả lời được, kiếm cớ vội vàng cúp điện thoại....
Nghe lén Thẩm Chanh nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Trung Minh bội phục dựng thẳng ngón cái lên với cô.
Nhẹ lướt mắt nhìn ông, Thẩm Chanh cũng không ném xuống một câu liền đi ra cửa.
Két....
Một chiếc xe sang trọng, dừng ở bên cạnh Thẩm Chanh.
Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, người đàn ông trên xe đang hờ hững nhìn cô.
"Lên xe."
Giọng điệu bá đạo, là phương thức nói chuyện quen có của Thi Vực.
Qua rất lâu sau Thẩm Chanh không có động tĩnh, một hồi lâu mới lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, "Lý do?"
Thi Vực híp mắt, trong mắt lạnh bạc hiện lên chút quyến rũ, "Không có lý do, nhưng ngược lại nghe nói em cần một bạn trai, tôi cảm thấy tôi phù hợp tất cả phương diện điều kiện, điểm quan trọng nhất, còn có thể cho em một chút mặt mũi."
Dưới ánh mặt trời, ngũ quan điêu khắc hoàn mỹ càng thêm chói mắt, khiến Thẩm Chanh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy chói mắt.
"Dáng dấp anh quá cao, mang theo ra ngoài, tôi sợ đắc tội với người khác."
Thi Vực giương môi, lan tràn quyến rũ càng sâu hơn, "Không sợ, nếu em đắc tội cũng tốt thôi."
Không đợi Thẩm Chanh nói tiếp, anh lại bồi thêm một câu: "Em đắc tội ai, tôi giúp em dạy dỗ người đó."
Thẩm Chanh: "...."
Đắc tội người khác còn muốn đi dạy dỗ người ta? Đây là cái Logic gì!
Thấy vẻ mặt hắc tuyến của cô, Thi Vực cười tà tứ một tiếng, "Cùng lắm thì tôi an phận một chút, thà rằng để người khác đắc tội tôi, tôi cũng không đi đắc tội người khác."
Đối mặt với tên đàn ông bá đạo còn làm màu ra vẻ kiêu ngạo xem thường này, lần đầu tiên Thẩm Chanh không tìm được lời phù hợp để phản bác.
Đối với phản ứng của cô, Thi Vực giống như rất hài lòng, "Còn không lên xe?"
Thẩm Chanh liếc xéo anh, suy tư một giây....
Sau đó, khom người chui vào trong xe của anh.
Xe vội vã rời đi, cô cũng không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu.
Rất nhanh, xe dừng lại ở ngoài hội sở tạo hình xa hoa.
Mới vừa vào cửa, liền có mấy nữ trang điểm đón chào, giống như là đã sớm chuẩn bị.
"Cho các người mười phút."
Một loại giọng điệu đế vương, càng có sức uy Hi*p hơn thánh chỉ tới.
Vốn không cho Thẩm Chanh một cơ hội nào để phản ứng, cô đã bị hơn mười người vây đỡ mang vào phòng trong.
Quản lý hội sở tạo hình không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới, đứng gần ở sau lưng Thi Vực, cung kính nghe theo phân phó.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên đại thiếu tự mình mang phụ nữ tới!
Nói không bàng hoàng là giả.
Thi Vực ngồi trên ghế sofa, theo thói quen châm một điếu xi gà, lòng ngón tay chậm rãi ma sát điếu thuốc, hít sâu một cái, môi mỏng chậm rãi phun ra một vòng khói.
Trên con ngươi rõ ràng, phủ lên một tầng sâu thẳm.
Không đến mười phút, Thẩm Chanh đã được trang điểm xong, được người đẩy đi ra.
Trên người, đã đổi lại một váy cúp иgự¢ dài màu trắng, thể hiện ra thân hình xinh đẹp có lồi có lõm của cô.
Chỗ xương đòn vai, vẽ lên một đóa tường vi xinh đẹp, điểm này khiến cho cô có thêm chút sắc thái thần bí.
Thi Vực quan sát người phụ nữ trước mắt, ngay cả tư thế cũng không có thay đổi, chân thon dài cứ như vậy tùy tính gác ở trên bàn trà, lười biếng mà gợi cảm.
Anh dùng động tác ưu nhã dụi đầu điếu thuốc, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, "Xinh đẹp."
Chậm rãi phun ra hai chữ, tùy ý mà hờ hững.
Nóng bỏng giấu ở đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, thậm chí bắt đầu không ngừng nóng lên.
Đối diện với ánh mắt có chứa mục đích này, trong lòng Thẩm Chanh lặng lẽ tặng anh một câu: Xinh đẹp ông nội anh!